Chó Săn

Chương 5.2

Edit: Hoài

Mạc Chi Văn vào cửa, chuyện đầu tiên là chạy lại chỗ Trình Triển Tâm sờ trán, sốt sắng hỏi cậu: “Hết sốt chưa?”

“Rồi.” Trình Triển Tâm đáp.

Mạc Chi Văn vừa đến, Trình Triển Tâm trở nên khép kín hơn hẳn (so với khi ở trước mặt Lục Nghiệp Chinh), không nói chuyện nhiều, giúp Mạc Chi Văn mở hộp cơm, ba người xúm quanh bàn ăn, cùng ăn bữa tối.

Trình Triển Tâm vừa nuốt xong miếng thịt, điện thoại di động đã nhấp nháy sáng lên, cậu mở ra xem, là Tề Khung nhắn tin: “Tiền lấy được không?”

Trình Triển Tâm đầu tiên là đặt di động xuống, ăn thêm một lúc mới trả lời: “Không.”

Không quá vài giây sau Tề Khung lại gọi đến, Trình Triển Tâm thờ ơ ấn phím nhận cuộc gọi, cậu không lên tiếng, khiến Tề Khung nghe hơi thở Trình Triển Tâm truyền đến mấy lần, mới chắc chắn cậu vẫn đang nghe máy, vội hỏi: “Chú không đưa cậu?”

“Không.” Trình Triển Tâm đáp.

“Đây là tiền xài nguyên tháng này của tôi.” Tề Khung thở dài, “Chờ tháng sau ba cho tôi, tôi lại đưa sang cho cậu.”

Trình Triển Tâm rất là không hiểu: “Cậu đưa tôi cái đó làm gì?”

Tề Khung bên kia hơi dừng một chút, mới nói: “Tôi muốn cho cậu.”

“…” Trình Triển Tâm trầm mặc không bao lâu, đáp lại Tề Khung, “Cậu hà tất!”

Tề Khung không nói theo ý cậu, chỉ lảng: “Tháng sau tôi sẽ đưa tận tay cậu.”

Trình Triển Tâm cúp điện thoại, ánh mắt Mạc Chi Văn và Lục Nghiệp Chinh đều dừng trên mặt cậu, cậu không định giải thích, đậy nắp hộp cơm lại, nói tôi ăn no, muốn đi trước.

“Không được.” Lục Nghiệp Chinh lần nữa mở nắp hộp cơm phần của cậu ra, chỉ vào thịt và cơm còn thừa, ra lệnh, “Ăn hết chỗ này.”

Mạc Chi Văn vừa định giảng hòa, Trình Triển Tâm đã như bé ngoan cúi đầu lặng lẽ ăn như lời hắn.

Xử lý xong hộp cơm theo yêu cầu của Lục Nghiệp Chinh, Trình Triển Tâm cáo từ lần nữa, lúc đi Mạc Chi Văn muốn đưa cậu xuống lầu, Lục Nghiệp Chinh gọi Mạc Chi Văn lại, cầm chìa khóa xe, vẫy Trình Triển Tâm: “Tôi đưa cậu về.”

Mạc Chi Văn sững sờ nhìn hai người bọn họ, luôn cảm giác trong trong lúc mơ hồ hình như mình bỏ lỡ cái gì.

Lục Nghiệp Chinh còn chưa biết nhà Trình Triển Tâm ở đâu, hắn mở bản đồ, hóa ra nhà Trình Triển Tâm cách nhà hắn chưa tới 2km.

“Gần thế sao.” Lục Nghiệp Chinh lắc đầu, đặt di động vào tay Trình Triển Tâm, “Cầm giúp.”

“… Tôi biết đường.” Trình Triển Tâm nói.

Lục Nghiệp Chinh ngẩn người, lấy di động về, đóng bản đồ, chất vấn: “Sao không nói sớm?”

Trình Triển Tâm cảm thấy Lục Nghiệp Chinh ngốc quá sức: “Không phải tôi từng đưa đồ ăn tới nhà cậu rồi à?”

Lục Nghiệp Chinh không nói, lái ra khỏi tiểu khu, Trình Triển Tâm hướng dẫn đường cho hắn: “Rẽ phải, đèn xanh đèn đỏ thứ hai rẽ phải, sau đó đi thẳng là đến.”

Lục Nghiệp Chinh lái xe theo Trình Triển Tâm chỉ dẫn, vào con đường một chiều, quan sát hai bên đường, có vẻ hoàn cảnh không được tốt, là tiểu khu nội thành cũ kỹ.

“Đến!” Trình Triển Tâm chỉ vào cánh cổng sắt nho nhỏ phía trước cách đó không xa, “Dừng ở đó được rồi, để tôi tự đi vào.”

Lục Nghiệp Chinh dừng trước cổng sắt, thấy bên trong là mấy căn nhà cũ kỹ chắc phải từ ba mươi, bốn mươi năm trước, nhíu mày thật nhẹ, nói: “Tôi đưa cậu vào tận nơi thôi.”

Trình Triển Tâm nhìn quanh quất, nói: “Không cần, bên trong khó quay đầu xe lắm.”

Cậu mở cửa xe, cảm ơn Lục Nghiệp Chinh, rồi xuống xe.

Lục Nghiệp Chinh sắp sửa chạy, liếc qua gương chiếu hậu, hắn thấy, chìm trong khung cảnh tối tăm, vài tia sáng yếu ớt vắt qua soi bóng một người.

Tề Khung đứng dưới ánh đèn đường, nhìn chằm chằm về hướng cổng sắt, hắn ta ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất, dùng đế giày giẫm tắt, đi về phía trước.

Lục Nghiệp Chinh lập tức sinh lòng cảnh giác, hắn chăm sóc Trình Triển Tâm một buổi chiều, không phải để Trình Triển Tâm bị đánh chết trước cửa nhà.

Ngoái nhìn phía sau thấy không có xe, nên cứ thế đi lùi một đoạn, lái xe vào cổng sắt chật hẹp.

Trình Triển Tâm nói không sai, tiểu khu này quả khó lái xe, đường hẹp vô cùng, Lục Nghiệp Chinh lái vào, vừa vặn có chỗ hẹp, cứ thế đậu xe tạm nơi đó.

Hắn vừa xuống xe thì liếc thấy Tề Khung chui vào lỗ hổng chỗ căn nhà thứ tư, cũng khẽ khàng chạy tới, như kẻ trộm đi sau Tề Khung.

Tề Khung tiến vào một căn nhà nhỏ, Lục Nghiệp Chinh chờ hắn ta lên hai tầng, mới chầm chậm lên theo, hắn nghe thấy Tề Khung gọi một tiếng: “Tâm Tâm!”

Sau đó là âm thanh chìa khóa rơi xuống đất, giọng Trình Triển Tâm từ trên lầu truyền xuống, nghe có phần căng thẳng: “Cậu tới làm gì?”

“Tôi xin ba tôi được ít tiền, cậu cầm đi.” Tề Khung đáp.

Ngữ khí Tề Khung không hung hãn như Lục Nghiệp Chinh dự đoán, trái lại mơ hồ đượm chút dè dặt cẩn thận.

“Cậu có ý gì!” Trình Triển Tâm sốt ruột, “Tiền cậu đưa ba tôi ngày mai tôi trả cậu ngay.”

“Tâm Tâm…” Giọng Tề Khung nhẹ đi, hỏi Trình Triển Tâm, “Buổi trưa thằng đó là ai?”

“Người nào?” Trình Triển Tâm hỏi ngược lại.

“Thằng lần trước đạp cửa ấy.” Tề Khung đáp.

Lục Nghiệp Chinh phát hiện quan hệ giữa Trình Triển Tâm và Tề Khung chẳng hề đơn giản như mình nghĩ.

Hắn không còn hài lòng với việc chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, từ từ nhích lại gần, rón rén đi được hai bước lên trên, Lục Nghiệp Chinh dáng cao, từ khe hở song sắt nhìn thấy chân Tề Khung và Trình Triển Tâm.

Hai người đứng rất gần, lưng Trình Triển Tâm dán vào cửa chống trộm, không thể lui được nữa.

“Đàn em lớp dưới, quốc tế Haileybury.” Trình Triển Tâm hình dung Lục Nghiệp Chinh như thế, nhìn cậu lúc này không thể liên hệ chút nào với dáng vẻ ấu trĩ ban chiều lấy điện thoại di động áp lên mặt Lục Nghiệp Chinh.

Tay Tề Khung đè xuống mu bàn tay Trình Triển Tâm, từ góc trông của Lục Nghiệp Chinh, cả người hắn ta dán sát người Trình Triển Tâm.

Trình Triển Tâm như muốn đẩy Tề Khung ra, chân Tề Khung lui về sau, sau đó xông lên áp cậu chặt hơn.

“Cậu làm ——” Trình Triển Tâm đột nhiên thất thanh kêu lên, sau đó là giằng co kịch liệt.

“Tâm Tâm.” Tề Khung nói, “Cậu mở cửa, chúng ta vào trong rồi nói…”

Không biết Trình Triển Tâm đáp lại thế nào, Tề Khung dừng một chút, hạ giọng: “Cho tôi đi vào, nếu không tôi làm cậu ngay tại đây.”

Hai người tranh chấp phút chốc, Trình Triển Tâm cúi xuống, muốn nhặt chìa khóa trên đất lên, Lục Nghiệp Chinh lập tức bước xuống vài bậc thang, để Trình Triển Tâm không thể nhìn thấy hắn.

Chìa khóa đâm vào ổ khóa, có tiếng mở khóa, sau đó là tiếng đóng cửa.

Lục Nghiệp Chinh không thể biết tư vị trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy như đã chạm phải bí mật của Trình Triển Tâm, nhưng lại không chỉ vẻn vẹn như thế.

Trình Triển Tâm sống hay chết đều không có quan hệ gì với hắn, đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái lại càng không quan hệ. Nhưng dấu vết trên người Trình Triển Tâm…

Lục Nghiệp Chinh bất an quay về, vào trong xe, ngồi chốc lát, không biết xuất phát từ tâm trạng gì, hắn gọi điện thoại cho Trình Triển Tâm.

Trình Triển Tâm bị Tề Khung ép buộc mở cửa, không biết Tề Khung đến cùng phát điên cái gì, Tề Khung đóng cửa lại, nhét tiền vào cặp Trình Triển Tâm.

“Tề Khung, mày muốn…” Trình Triển Tâm lạnh lùng nhìn Tề Khung, “Tao sẽ không giúp mày gian lận khi thi đại học.”

Tề Khung kéo khóa cặp Trình Triển Tâm, nhìn cậu nói: “Không phải vì tôi muốn cậu gian lận giúp đâu, ba mẹ tôi chuẩn bị cho tôi xuất ngoại.”

Trình Triển Tâm muốn lấy cặp, lại bị Tề Khung kéo tay, Tề Khung đè lên người Trình Triển Tâm, bàn tay chui vào vạt áo, vuốt ve vòng eo nhỏ của cậu.

“Ba tao có thể trở về bất cứ lúc nào.” Trình Triển Tâm đẩy Tề Khung, cố nhịn cơn buồn nôn.

“Sẽ không, tôi mới nhìn thấy chú ra khỏi tiểu khu.” Tề Khung đứng bên ngoài rất lâu, mới chờ được Trình Triển Tâm từ trên xe Lục Nghiệp Chinh xuống rồi vào nhà.

Đầu Trình Triển Tâm lại âm ỉ đau, cậu nói: “Tao còn chưa hết sốt.”

“Tâm Tâm…” Tề Khung cúi đầu, môi chạm vào má Trình Triển Tâm, nhưng không dám hôn lên miệng cậu.

“Vết thương cũng chưa lành. ” Trình Triển Tâm hết chịu nổi, cậu ấn vai Tề Khung, chỉ còn mỗi phần thái dương hắn ta là còn có thể chạm vào mặt cậu, hỏi hắn ta, “Tề Khung, mày bị gì à?”

Tề Khung hơi dời mặt đi, nhìn vẻ chán ghét mà lạnh lùng trên mặt Trình Triển Tâm, chưa kịp nói gì, di động Trình Triển Tâm vang lên âm báo có cuộc gọi tới.

Trình Triển Tâm nhận điện thoại, giọng Lục Nghiệp Chinh vang lên: “Trình Triển Tâm, bài tập cậu làm cho tôi bị sai một câu rồi.”

“Không thể.” Trình Triển Tâm nghe Lục Nghiệp Chinh nghi ngờ ‘năng lực nghiệp vụ’, đầu óc lập tức tỉnh ra đôi chút, quả quyết, “Bài tập trong quyển vở nào?”

Đầu kia Lục Nghiệp Chinh dừng một chút, Tề Khung nghe ra đối phương là ai, cố ý lên tiếng hỏi Trình Triển Tâm: “Tâm Tâm, ai vậy?”

Hắn ta cầm lấy tay Trình Triển Tâm chạm vào nơi cứng rắn dưới thân, Trình Triển Tâm đang mải nhớ lại nội dung các bài tập đã làm cho Lục Nghiệp Chinh, không chú ý hành vi của Tề Khung, chỉ chăm chăm hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Cậu nói xem? Bài nào? Trong cuốn nào?”

Lục Nghiệp Chinh bình tĩnh nói mò cho xong: “Bài tập lớn thứ hai trong quyển thứ tám.”

“Câu trả lời chính xác là gì?” Trình Triển Tâm hỏi, “Sáu căn hai có gì không đúng?”

Lục Nghiệp Chinh nghẹn lời, Trình Triển Tâm lại bảo: “Cậu chụp bài giải chính xác qua đây tôi xem.”

Tề Khung không được đáp lại, nhìn dáng vẻ Trình Triển Tâm nghiêm túc nói chuyện với người bên kia, không nói một lời giơ chân đẩy chân Trình Triển Tâm ra, cách quần ấn hạ thân mình vào Trình Triển Tâm. Lúc này Trình Triển Tâm mới kịp phản ứng, cau mày muốn kéo Tề Khung ra, tay cầm di động lại bị Tề Khung đụng vào, di động rơi xuống đất.

Tề Khung đè lên cậu không ngừng lay động thân dưới lên xuống, như một con thú bị dục vọng điều khiển, bắp đùi Trình Triển Tâm bị thứ đồ vật cứng rắn đỉnh đến khó chịu, cậu bật ra một tiếng kêu ức chế, nhấc đầu gối, cố sức đẩy Tề Khung, Tề Khung mới hơi dời nửa người trên ra, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cậu không chớp.

Trình Triển Tâm mặc kệ hắn ta, nghiêng người nhặt điện thoại lên, tiếp tục nói với Lục Nghiệp Chinh: “Điện thoại di động của tôi bị rơi, cậu chụp hình chưa?”

Lục Nghiệp Chinh không nói gì trong hai giây, đột nhiên cúp điện thoại.

Trình Triển Tâm hơi khó hiểu nhìn điện thoại, lại mở tin nhắn hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Cậu gửi ảnh chưa?”

Lục Nghiệp Chinh lái xe về nhà, nhìn thấy màn hình điện thoại đặt nơi ghế phụ sáng lên, cũng không có tâm tình đọc, đầu óc không ngừng tua đi tua lại động tĩnh bên Trình Triển Tâm.

Hồn vía lên mây mà đi vào nhà, Mạc Chi Văn hỏi hắn: “Triển Tâm về nhà rồi?”

Lục Nghiệp Chinh khẽ gật đầu, Mạc Chi Văn lại hỏi: “Trước đây không phải không thích Triển Tâm à?”

“Bây giờ vẫn không thích.” Lục Nghiệp Chinh mở tủ lạnh tìm nước uống.

“Vậy à?” Mạc Chi Văn cũng cầm một bình lên, “Tôi lại thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, Triển Tâm đối xử với cậu không như với những người khác.”

Lục Nghiệp Chinh quay đầu lại, mặt lạnh nhìn Mạc Chi Văn: “Cậu ta đối xử với cái thằng khốn đánh cậu ta mới khác.”

—— Thằng khốn nạn cặn bã lớp 12 đó, đã gian lận bị xử lý kỷ luật còn đánh Trình Triển Tâm đến mức không chỗ nào lành lặn, thế mà cậu ta còn mở cửa cho nó.

Trình Triển Tâm hết thuốc chữa rồi, Xtốc-khôm từ trong xương thối ra ngoài luôn rồi.

“Tề Khung?” Mạc Chi Văn hỏi, “Triển Tâm rất chán ghét hắn ta, cậu không thấy sao?”

Lục Nghiệp Chinh nghĩ đến hai đôi chân gần như quấn vào nhau nơi cửa nhà Trình Triển Tâm, dội vào cổ họng một hớp nước đá, buồn bực nói: “Không thấy.”

“Thôi đừng nói cái này nữa, tháng sau sinh nhật tôi nên làm ở đâu, cho chút ý kiến đi…” ”

Hết chương 5
Bình Luận (0)
Comment