Chờ Tôi Có Tội

Chương 13

Trời đêm sâu lắng tựa mặt hồ đen đặc. Trong số sáu người, người thì nằm trong rừng, kẻ thì bị khóa trong xe, còn có cả người ngã gục bên chân Vưu Minh Hứa nữa. Những người bên cạnh Cố Thiên Thành đều mất dần năng lực hành động, chỉ có thể mặc sức để người ta chia cắt.

Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt vẫn anh tuấn, vai rộng eo thon, khắp người mang vẻ đẹp cứng rắn đậm chất đàn ông ấy. Song cô hiểu rằng, hắn không còn là con người mà cô quen biết nữa.

“Em không sợ tôi?” Cố Thiên Thành bỗng hỏi.

Vưu Minh Hứa không muốn tiếp tục nhìn đôi mắt không còn vẻ trong vắt trầm lắng đó, cô nghiêng đầu cười nói: “Anh không phải thích em sao? Còn không nỡ thả em ra, em vì sao phải sợ hãi?” Hắn bỗng bật cười, hít thêm một hơi thuốc mới nói: “Thực ra em khiến tôi không hiểu được em.”

Vưu Minh Hứa bình thản: “Trên đời này có rất nhiều người và việc không hiểu hết được, cố chấp quá thì không hay, vừa hại người cũng hại luôn mình.” Cô như đang ám chỉ điều gì, Cố Thiên Thành vừa hút thuốc vừa chăm chú nhìn cô không tiếp lời.

“Anh là tên sát thủ liên hoàn mà Minh Thao nói ư? Hai người Hồ Nam, hai người trên đường quốc lộ Tây Tạng đều do anh giết?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Hắn cúi đầu cười mỉm: “Là sáu người.” Hắn liếc nhìn tên ngốc đang không ngừng chảy máu nằm trên nền đất, nói: “Cảnh sát chỉ liên hệ bốn người trong số đó lại với nhau. Thằng đần này còn nói nhiều thêm một người.”

Vưu Minh Hứa cũng nhìn tên ngốc ấy, hỏi: “Anh ta là ai?”

Cố Thiên Thành đáp: “Tôi không biết. Hôm qua tôi nghĩ phải tìm một chiếc xe, nếu không sẽ khó lòng thoát khỏi mạng lưới truy bắt của cảnh sát. Vừa đúng lúc gặp được tên này dừng xe bên đường nghỉ ngơi. Nhân lúc hắn lơ là, tôi lái xe đâm rồi cướp xe của hắn.”

Vưu Minh Hứa kinh ngạc, bắt đầu suy đoán. Số người bị hại mà người này nói chỉ chênh lệch một người so với Cố Thiên Thành thừa nhận, tức là anh ta đã biết nội tình. Lẽ nào cũng là cảnh sát? Trước đó anh ta còn có thể độc lập lái xe, có lẽ khi đó vẫn là người bình thường. Nói vậy là, vì bị đâm nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ?

Trái tim Vưu Minh Hứa tắc nghẹn, hóa ra anh ta là cảnh sát. Một người cảnh sát đang yên đang lành bị hại thành thế này. Cô nhìn anh, anh đang tỉnh, đôi mắt mở to tròn, khuôn mặt nhăn tít lại phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Dù vậy nhưng anh vẫn rất dễ nhìn, chỉ là có vẻ uất ức, tủi thân rất đáng thương.

“Sao, đau lòng à?” Phát giác ra tầm mắt của cô, Cố Thiên Thành hỏi bông đùa.

Vưu Minh Hứa biết tên ngốc này không bị thương chỗ hiểm, chưa thể mất mạng ngay được liền gửi cho anh một ánh nhìn an ủi vỗ về tuy không biết anh có hiểu hay không, rồi nói: “Cho nên, anh ta luôn bị nhốt trong cốp xe. Hai vali hành lý vốn không hề tồn tại. Một người đàn ông như anh đi du lịch cũng sẽ không mang theo nhiều hành lý như thế. Lần đầu tiên anh ta chạy thoát nằm ngoài dự liệu của anh?”

Cố Thiên Thành nhếch mày, cặp mắt đen láy nhìn cô, khóe môi nhướng lên: “Em rất thông minh.”

Vưu Minh Hứa tiếp tục nói: “Sau khi phát hiện anh ta trốn thoát, anh phá lốp xe nhằm trói chân mọi người tại nơi này, thuận nước đẩy thuyền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta. Tôi đoán khi anh chọc thủng lốp xe còn mở cả khóa xe nhưng quên khóa lại, nên anh ta mới có thể trèo ra được đúng chứ?”

Cố Thiên Thành vỗ tay: “Tôi cũng đoán như vậy đấy.”

Thậm chí đến cả tên ngốc đang nằm trên đất nét mặt cũng giãn ra, trở lại dáng vẻ anh tuấn lúc trước, luôn ngẩng đầu nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện. Anh nở nụ cười vui vẻ ra sức gật đầu với Vưu Minh Hứa, sau đó càu nhàu với Cố Thiên Thành: “Kẻ xấu…… Kẻ xấu nhốt tôi lại……”

Vưu Minh Hứa nghĩ thầm: Anh cũng đâu có bị mất sạch hết trí thông minh.

Bởi vậy, những chuyện sau đó cũng trở nên rõ ràng rành mạch.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh dùng cách gì để dụ Tống Lan và Trâu Phù Dung ra khỏi phòng?”

Cố Thiên Thành cười lạnh, đốt thêm một cây thuốc nữa nhấp môi nói: “Trâu Phù Dung vốn không phải một con đàn bà an phận, em không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi dâm đãng bao nhiêu. Tống Lan tuy khó nhằn hơn chút nhưng cũng là đồ não phẳng, không giống em chút nào. Mọi người ngủ không bao lâu thì Trâu Phù Dung đi ra, nói là phải đi vệ sinh, tôi đi theo cô ta vào rừng. Sau khi xử lý xong cô ta, tôi lại quay về nói với Tống Lan rằng Trâu Phù Dung không khỏe, nhờ cô ấy qua đó xem giúp, tôi không tiện. Thế nhưng cho dù bọn họ không tự động ra ngoài thì tôi cũng sẽ có cách lôi được họ ra thôi.”

Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: “Đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay vui vẻ lắm ư?”

Cố Thiên Thành ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng ổn. Lúc bắt đầu rất thú vị, rồi dần dần cũng chỉ có thế mà thôi.”

“Vậy lần thứ hai anh ta trốn thoát được thì sao?” Vưu Minh Hứa nhìn người nằm trên đất, “Là anh cố ý thả ra để giá họa, hay vẫn là anh ta tự thoát được?”

Ý cười trong mắt Cố Thiên Thành càng nồng đậm: “Tôi thả, nếu không sao em chịu đi vào rừng cùng tôi cho được? Bọn chúng đều chỉ là những cộng cụ phụ trợ mà thôi, không quan trọng. Em mới là điều tôi mong đợi nhất. Tôi cực kỳ hưng phấn đấy.”

Khi nói những lời này, đồng tử của hắn biến thành thâm trầm, thậm chí sỗ sàng nhìn khắp cơ thể Vưu Minh Hứa. Ánh mắt ấy rất bình tĩnh như đang ngắm nghía con mồi vậy.

Vưu Minh Hứa cắn môi, trong đầu bỗng vụt lên hình ảnh mới không lâu trước hắn ta ngồi nhắm mắt ước nguyện trước cửa lều. Bỗng có tia căm ghét thấp thoáng lượn lờ trong cõi lòng cô. Cô định thần, nhắc nhở bản thân không thể để hắn ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng bản thân, như vậy thì ngốc quá. Cô nói tiếp: “Anh cướp xe, mặc quần áo của anh ta, vì người anh có hương nước hoa giống anh ta, mùi đó là do chiếc áo khoác vương lại. Anh còn chưa kịp xử lý anh ta thì đã gặp phải tôi. Chỉ là không ngờ anh ta hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện của anh. Có lẽ anh đã để anh ta ở cùng Trâu Phù Dung, kết quả là anh ta lại trốn mất lần nữa, còn cõng cả Tống Lan chạy trốn rồi gặp tôi. Thực ra anh ta muốn cứu người, mà suýt chút bị tôi hiểu lầm thành sát thủ liên hoàn.”

Cố Thiên Thành khinh thường: “Tên này giờ chỉ còn là một thằng đần, em coi hắn thành tôi thì đúng là đề cao hắn quá.”

“Tôi…… Tôi không phải!” Người đàn ông trên đất đột nhiên hét lên, giọng nói run run tràn ngập uất ức. Cố Thiên Thành phì cười thành tiếng, Vưu Minh Hứa giữ im lặng, chỉ lại nhìn anh bằng ánh mắt kiên định dịu dàng. Lần này có lẽ anh đã hiểu rồi, ngây ra một chút mới cố bĩu môi không kêu tiếp.

“Đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt tôi!” Cố Thiên Thành lạnh lẽo.

Vưu Minh Hứa đối mắt với hắn, dường như cô vẫn có thể nhìn thấy nét trầm lặng và bi thương trong đôi mắt kia song đã được chôn vùi dưới lớp ngụy trang cứng nhắc. Cô thầm nghĩ, đúng là kỳ lạ, sự tình đã đến bước này rồi mà vẫn có một vài khoảnh khắc nào đó như có ‘tâm linh tương thông’ giữa cô và hắn.

“Rốt cuộc anh là người thế nào?” Vưu Minh Hứa hỏi rất thong thả, “Hoặc giả nói, anh đã từng là một người thế nào, vì sao lại đi vào con đường này chứ?”

Cố Thiên Thành lạnh nhạt đáp lời: “Chẳng phải đã nói với em rồi mà? Mỗi câu của tôi đều là thật.”

“Anh là một quản lý cao cấp của bộ phận kỹ thuật.” Vưu Minh Hứa nói, “Nhưng cho dù bạn gái qua đời thì cũng không đến mức bước chân vào con đường này chứ?”

Cố Thiên Thành lặng thinh, Vưu Minh Hứa phát hiện ra sắc mặt hắn ta cứng đờ xen thêm chút ngang ngược. Hắn nhìn sang một bên tránh khỏi tầm mắt cô rồi nói: “Cô ấy không nên rời xa tôi.”

Vưu Minh Hứa dừng lúc mới hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”

Cố Thiên Thành cười đứng dậy nhưng không quá sát cô, hắn châm thuốc đưa đến khóe miệng cô, cô há miệng ngậm lấy điếu thuốc. Bàn tay Cố Thiên Thành thuận thế câu nhẹ khuôn mặt cô, động tác rất lặng lẽ, cô không phản ứng, hắn cũng không nói chuyện.

Tầm nhìn của tên ngốc dưới đất bị Cố Thiên Thành che khuất, chỉ còn biết ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa, sau đó ra sức trừng mắt lườm Cố Thiên Thành.

Cố Thiên Thành ngồi trở lại chỗ cũ bật cười: “Không biết vì sao lại bằng lòng nói ra những chuyện này cho em biết. Hoặc có lẽ……” Hắn ngước lên nhìn vào cô: “Em thực sự sẽ là điểm cuối cùng của tôi.”

Vưu Minh Hứa nhanh nhạy nhận ra ban nãy hắn nói sẽ không thả cô, cho đến khi hắn chết. Cô hỏi: “Anh bị bệnh?”

Sắc mặt hắn lãnh đạm, mặc nhận.

“Bệnh gì thế?”

Hắn đáp: “Ung thư.” Ngữ điệu bình thản vô cùng như đang nói về câu chuyện của người khác vậy.

“Cô ấy mất trước khi biết hay sau khi biết chuyện này?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Nụ cười châm biếm xuất hiện trên khuôn mặt Cố Thiên Thành: “Trước. Nếu là sau thì có lẽ tôi vẫn có thể lý giải được.”

Hai tay Vưu Minh Hứa bị buộc sau lưng, cô chỉ có thể cắn thuốc chậm rãi hút mấy hơi, cảm nhận vị thuốc lan dần trong lồng ngực tựa như buổi đêm lặng lẽ ngập đầy mê hoặc này đây. Có lẽ do bộ dáng thảm hại của cô khiến Cố Thiên Thành mỉm cười: “Em cũng có thể bò qua đây hút điếu trên tay tôi này. Đảm bảo tôi sẽ để em hút một cách tự do tự tại.”

Vưu Minh Hứa làm như không nghe ra ám hiệu của hắn ta, người trên đất vội vã lắc đầu: “Đừng đừng……” Cố Thiên Thành liếc anh, nói: “Quả nhiên là không đâm vào chỗ hiểm, căn cơ làm cảnh sát cũng tốt, nhanh thế đã lại bắt đầu không biết yên phận rồi đấy.”

Vưu Minh Hứa lập tức mở miệng di rời lực chú ý của hắn: “Vì sao cô ấy bỏ anh? Rời bỏ một người đàn ông sự nghiệp mỹ mãn, đẹp trai lại hấp dẫn như anh trừ khi cô ấy mù mắt rồi.”

Lời này đã thành công lấy lòng được Cố Thiên Thành, hắn khẽ thở dài: “Đúng vậy, trừ khi cô ấy mù mắt.” Khuôn mặt hắn ta bỗng chốc phẳng lặng như chìm trong hồi ức, cặp mắt vụt lên tia mờ mịt và đau buồn: “Chắc em chưa từng có mối tình lâu dài với ai đúng chứ, bên nhau lâu rồi bao nhiêu cái tốt người ta đều sẽ không còn biết quý trọng nữa. Tôi phát ngán đến tận cổ cái công việc nhàm chán, phát ngán trước việc phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. Tôi bắt đầu tự xây dựng sự nghiệp, cũng là để chúng tôi có một tương lai tốt đẹp hơn. Con mẹ nó, hoàn cảnh kinh tế không ra làm sao chứ không phải tôi không có năng lực, cô ta căn bản không hiểu được áp lực người đàn ông phải gánh vác trong cái xã hội này. Thấy tôi phải dốc hết tiền bạc để đền bù, cô ta đòi chia tay tôi. Lại còn cặp kè với thằng sếp trước kia của tôi nữa. Tên lùn đó chỉ biết tạo mối quan hệ chứ biết thá gì chuyên nghiệp, còn ganh ghét đố kỵ với tài hoa của tôi. Em nói xem, cô ta có nông cạn không, có ngu ngốc không?”

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đúng là rất nông cạn. Người đàn ông không thể không có tiền, tôi tuyệt đối cũng sẽ không ở bên một người đàn ông vừa nghèo vừa ngu dốt. Nhưng anh thì khác, anh thuộc loại có tiềm lực, cô ta ít nhất phải cho anh một cơ hội mới đúng.”

Cố Thiên Thành cười cười, nói: “Em thực tế thật.”

Vưu Minh Hứa: “Không sai.”

Hắn hít một hơi thuốc, nhìn cô qua làn khói tờ mờ: “Tôi không ghét sự thực tế này của em.” Vưu Minh Hứa không đón lời mà hỏi tiếp: “Anh đã giết cô ta?”

Cố Thiên Thành trầm lặng một hồi, đáp: “Là lỡ tay. Nhưng khi đó tôi còn chưa định từ bỏ cuộc sống, cũng không có ý định ngồi tù. Tôi còn muốn tiếp tục cố gắng chứng minh bản thân có thể làm được. Tiếp đó tôi chỉ có thể chặt xác rồi tìm cách thiêu rụi. Phía cảnh sát không có chứng cứ, đến bây giờ trong hồ sơ vụ án cũng chỉ ghi rằng cô ta mất tích.”

“Cho nên là bắt đầu từ khi đó?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Lời nói tuy không đầu không đuôi, song Cố Thiên Thành nghe hiểu, cười gật đầu: “Phải. Khi bắt đầu trong não chỉ là một mảng trắng tinh trống rỗng. Sau đó dần dần phát hiện, thực ra cảm giác ấy rất sảng khoái, giống như được giải phóng hoàn toàn bản thân vậy. Tôi chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm, thanh thản như khi nhìn cô ta cháy thành tro bụi, về sau mỗi ngày tôi lại ăn một ít, ăn cho tới khi tro của cô ta hết sạch, trong lòng thấy vô cùng nhẹ nhõm.”

Hắn chỉ tay vào lồng ngực: “Cô ấy ở đây, bên trong cơ thể tôi này.”

Vưu Minh Hứa cố gắng khắc chế nỗi ghê tởm hãi hùng, nói: “Không sai, con người cứ hay nói cảm động lây thực ra đều là nói phét. Cách thức thỏa mãn của mỗi người đều khác nhau, người khác chẳng thể nào hiểu được.”

Cố Thiên Thành nhìn cô đăm đăm, nở nụ cười chiều chuộng: “Em rất biết cách làm tôi vui lòng. Thực ra kể từ giây phút bắt đầu gặp em, tôi đã thấy em chính là đồng loại của mình.”

Vưu Minh Hứa chỉ cười, nói: “Vậy sau này thì sao? Chẳng phải anh định tiếp tục cố gắng hay sao? Vì sao lại từ bỏ?”

Cố Thiên Thành lãnh đạm, bộ dạng lạnh lùng với tất cả mọi điều trên thế gian này: “Về sau tôi xin việc ở một công ty khác, tôi bằng lòng tạm thời nhẫn nhục cho bọn chúng sai khiến. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi tôi đã đưa về thành tích mới cho bộ phận, kết quả là bị bọn chúng hẫng tay trên. Giai đoạn cuối năm, tình hình kinh doanh của công ty không tốt cho lắm, tên tôi nằm trong danh sách cắt giảm nhân viên. Ha, bọn chúng vậy mà sa thải tôi. Em nói xem là do tôi không bình thường hay là thế giới này không bình thường?” Chưa đợi Vưu Minh Hứa hồi đáp, ánh mắt của hắn sâu thẳm, tự đáp: “Không phải vấn đề do tôi, cũng không phải lỗi của tôi. Nếu không sau đó sao tôi lại phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư cơ chứ?”

“Về sau thì sao?”

“Về sau……” Hắn cười, “Rất kỳ quái, sắp chết rồi nhưng lại muốn hiểu bản thân nhiều hơn một chút. Tôi bắt đầu mong nhớ cảm giác được giết người. Tôi cũng đã đọc rất nhiều sách về tâm lý tội phạm, quyết định trở thành một sát thủ liên hoàn. Các nhà tâm lý học tội phạm đặt ra tiêu chuẩn để trở thành một sát thủ liên hoàn là cần phải giết bốn người. Vì vậy, tôi quyết định giết năm người, hoặc sẽ nhiều hơn thế.”
Bình Luận (0)
Comment