Ân Phùng bước vào Cục cảnh sát Lộc Sơn với sắc mặt lạnh lùng. Nhưng mới đi được vài bước đã có người bắt chuyện: “Thầy Ân đến rồi đó à?”
Anh khẽ “Ừm” một tiếng với người cảnh sát cao to lực lưỡng đó.
“Tiểu Ân đến rồi à.” Lần này là một dì nhân viên dọn dẹp vệ sinh, trên mặt bà là nụ cười tươi như hoa, “Ôi chao, sao hôm nay Tiểu Ân lại ăn mặc thế này, chẳng hoạt bát chút nào. Đến tìm Vưu tỷ hả? Mấy hôm liền không gặp cậu, hai đứa cãi nhau à?”
Quá nhiều câu hỏi, Ân Phùng nhíu mày, không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục tiến bước.
Vừa vào trong, anh đã gặp ngay Đinh Hùng Vĩ. Tất nhiên Ân Phùng không nhận ra ông, chỉ cảm thấy có chút quen mắt nên nhìn người ta nhiều thêm một chút. Ai cũng biết Đinh Hùng Vĩ là người nhạy bén nhường nào, song nhìn dáng vẻ khác biệt hoàn toàn của người trước mặt, lạnh lùng, nội niễm, ánh mắt không còn nét ngây thơ, yếu ớt như thỏ con ngày trước, Đinh Hùng Vĩ cũng phải lấy làm kinh ngạc.
Nhưng đại khái Đinh Hùng Vĩ biết, sau khi người này “tỉnh” lại thì lập tức đá bay Vưu Minh Hứa sang một bên. Đinh Hùng Vĩ luôn bảo vệ người mình, trước nay cũng không yêu thích thể loại đàn ông yếu ớt, văn nhã như Ân Phùng. Song ông không để lộ ra mặt, chỉ cười mỉm nói: “Đến rồi à? Có việc gì?”
Ân Phùng có việc cũng sẽ không tìm ông, chuyện Tiểu Yến đột nhập nhà dân cũng không thể nói cho ông biết, chỉ đành làm như không, đáp: “Tôi đến tìm Vưu Minh Hứa.”
Đinh Hùng Vĩ: “Ồ? Chẳng phải hai người chia tay rồi à? Còn tìm con bé làm gì?”
Ân Phùng sững lại, lạnh nhạt nói: “Cô ta bảo tôi đến.”
Đinh Hùng Vĩ liếc anh rồi rời đi.
Dù chỉ là một ánh mắt song lại khiến Ân Phùng có chút bực mình. Anh sờ mũi, đang chuẩn bị đi tiếp vào trong, đầu bất chợt nhói đau. Anh dừng bước, một tay chống tường, tay còn lại bóp đầu. Những cơn đau kiểu này vẫn thỉnh thoảng tái diễn từ khi anh tỉnh lại.
Anh toát mồ hôi lạnh, đứng yên bất động, chờ đợi cơn đau qua đi.
Bất chợt, một cảnh tượng xuất hiện vô cùng rõ nét trong não bộ mà không hề báo trước.
Anh thấy một người ngồi trên ghế, quả nhiên trên người là chiếc áo phông Astro Boy xanh lục nực cười kia, đến quần cũng cùng màu nốt, còn đi giày đế bằng màu trắng của tụi thiếu niên. Thần sắc đáng thương vô cùng, song gương mặt đó rõ mồn một là bản mặt anh.
Anh cuộn tròn trong ghế, vươn hai tay ra.
Vưu Minh Hứa đứng trước anh với gương mặt vô cảm, song trong mắt lại ánh lên một ý cười, đan xen cùng chút tiếc thương.
“Hạ tay xuống, tôi sẽ không ôm anh.”Anh thấy bản thân ngượng ngập hạ tay, đầu sắp vùi cả vào trong ghế, hụt hẫng và mất mát vô cùng.
……
Ân Phùng cảm nhận dây thần kinh trên trán không ngừng co giật, đồng thời, đáy lòng còn trào dâng cảm giác khao khát đã lâu cùng ngọt ngào bất tận. Nó ngứa ngáy, trêu chọc khiến lòng người phát hoảng. Anh dường như… đang đồng cảm với người trong cảnh tượng kia.
Dù là một học giả tâm lý học, anh cũng không có cách nào phán đoán và xác nhận, hiện tượng kí ức vụt lên như hiện tại có ý nghĩa gì. Anh từng khát khao người đó nhiều đến vậy sao? Hoặc giả, đó chỉ là tàn lưu của kí ức, đang dần tan biến đi mà thôi. Anh định thần, phát giác cơn đau đã biến mất, bèn tiếp tục hướng về phía phòng làm việc của cô.
Đi được mấy bước, anh lại sững sờ, cúi đầu nhìn chân.
Dường như không cần phải hỏi đường, cơ thể anh vẫn ghi nhớ rõ ràng đến vậy.
———
Vưu Minh Hứa không ngờ, cấp dưới này của Ân Phùng tuy nhát gan, sợ cảnh sát song cũng là một người đơn thuần như vậy. Mới mặc kệ một lúc mà cậu ta đã lăn quay ra ngủ, cô nghe thấy cả tiếng ngáy khò khò nữa đây này.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy cậu họa sĩ tựa trong ghế, cái đầu luôn cúi gằm lúc này ngửa hẳn lên trời, dựa vào tường, tiếng ngáy thấp thoáng hệt như một con thú nhỏ, bị nhốt trong này nên bò ra ngủ. Cô im lặng một hồi, cuối cùng đành lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế của mình nhẹ nhàng đắp lên người cậu ta.
Khi Ân Phùng bước đến ngoài cánh cửa thủy tinh, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng này. Nữ cảnh sát bình thản đắp chiếc áo khoác cảnh phục lên cho Tiểu Yến – kẻ trộm cắp từng cõng tội danh là nghi phạm giết cha giết mẹ. Đắp áo cho cậu ấy xong, dường như cô cũng có chút mỏi mệt bèn dựa cạnh chiếc bàn hội nghị, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, khẽ ngậm trong đôi môi đỏ thắm căng mọng, ngón tay thon dài nâng lên rồi hạ xuống, hút chậm rãi.
Tuy Ân Phùng không thích phụ nữ hút thuốc, song đã gặp rất nhiều. Có khi là những phụ nữ tài ba trong hợp tác thương mại, có khi là những cô gái xinh đẹp lộng lẫy mà anh gặp dịp thì chơi. Nhưng tất cả đều khiến anh ghê tởm. Vậy mà người con gái trước mặt lại khác. Chỉ một động tác ngậm thuốc đơn giản, cả người cô đã toát lên khí chất sắc bén đẹp đẽ gần như chỉ có ở đấng mày râu, song lại cũng vô cùng diễm lệ. Vậy nên, khoác lên cả nét phong tình khó lòng miêu tả. Không làm dáng, cảnh tượng này chỉ khiến người chứng kiến cho rằng cô vốn chính là như vậy. Cô chính là người yên tĩnh, lạnh lùng như thế.
Ân Phùng nhìn một lúc lâu mới khẽ gõ lên cánh cửa thủy tinh.
Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, thấy người đến là anh không cũng bộc lộ cảm xúc, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, thờ ơ hút thuốc.
Ân Phùng mở cửa bước vào, không đánh thức Tiểu Yến. Hai người đứng cách nhau khoảng hai mét, anh nói: “Tôi đến bảo lãnh người.”
Vưu Minh Hứa vẫn không nhìn anh mà quay người ngồi xuống ghế, lấy bản ghi chép khẩu cung và bút: “Ngồi đi.”
Ân Phùng cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may vừa khít dáng người, nổi bật là đường nét cơ thể đẹp đẽ. Một tay anh chống trên bàn, nhìn thẳng vào cô.
Vưu Minh Hứa chẳng buồn nhìn anh: “Họ tên?”
Ân Phùng im lặng một chốc, đáp: “Ân Phùng.”
“Tuổi?”
“30.”
“Giới tính?”
Ân Phùng cuối cùng cũng ngoảnh đầu cười khẽ một tiếng, không đáp.
“Giới tính?” Ngữ khí Vưu Minh Hứa nặng thêm một chút.
Ân Phùng nâng mắt nhìn cô: “Chẳng phải cô rất rõ đó sao?”
Lời nói như mây trôi nước chảy bật thốt khỏi miệng anh trong vô thức, dứt câu, Ân Phùng ngơ ngác. Vưu Minh Hứa cũng bất ngờ, đã đến nước này rồi mà anh còn có thể nói ra câu mặt dày đến thế. Cô sầm mặt, không lên tiếng.
Không khí yên tĩnh lạ thường. Vậy nên, Ân Phùng chợt hiểu, anh từng lên giường cùng cô.
Dù là trong khoảng thời gian mất kí ức, anh vẫn có thể đưa cô gái này lên giường.
Sau đó tỉnh lại liền đá người ta.
Ân Phùng không nói rõ được cảm giác lúc này. Một là vì kinh ngạc, bản thân mất kí ức mà còn theo đuổi được cô gái khó nhằn nhường này; hai là, tuy trước nay anh chưa từng đặt một người phụ nữ nào trong tim, song đều chia tay trong hòa bình với hai cô bạn gái cũ, không ai nợ ai. Nhưng Vưu Minh Hứa thì khác, rõ ràng là anh đang nợ người ta một vố to đùng.
Mà với một người đàn ông, người ngồi đối diện từng là người phụ nữ của mình, tất nhiên cảm giác sẽ rất khác biệt.
“Nam.”
Thấy anh đột nhiên thu lại nét phóng đãng, cũng coi là khá biết phối hợp, Vưu Minh Hứa không nhìn anh, tiếp tục nói: “Người này chiều ngày hôm nay đột nhập nhà Hướng Vinh là do anh sai khiến?”
Anh đáp: “Phải.”
“Mục đích?”
“Giống cô.”
Chiếc bút trong tay Vưu Minh Hứa khựng lại, cười hờ hững: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Ân Phùng không tranh chấp với cô, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, đáp: “Tôi đã xem mọi hồ sơ liên quan đến Cố Thiên Thành. Nếu hắn đã muốn tạt nước bẩn lên người tôi, lại có cả thù mới hận cũ, vậy thì tôi sẽ tiếp tục điều tra như ý nguyện của hắn. Con người tôi có thù tất báo, bắt buộc phải tận tay bắt hắn. Bao gồm cả… những kẻ đứng sau.”
Chứng kiến thần sắc lạnh lẽo của anh, Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, quả thực là khác một trời một vực với ngày trước. Lần đầu tiên gặp gỡ, anh bị Cố Thiên Thành dọa đến phát khóc; về sau, khi bắt Cố Thiên Thành trên núi, dù anh loạng choạng như sắp gục ngã cũng vẫn kiên trì giương súng khống chế Cố Thiên Thành, không màng đến tính mạng bản thân.
Còn hiện tại, anh sai khiến cấp dưới, hành động nhanh nhạy hơn cả cô. Anh lạnh lùng nói, con người tôi, có thù tất báo, bắt buộc phải tận tay bắt hắn.
Vưu Minh Hứa thầm hít sâu một hơi, ép bản thân không được suy nghĩ mênh mang, lãnh đạm nói: “Điều tra án là việc của cảnh sát, anh không cần nhúng tay. Nhận người về, tôi không hy vọng sau này sẽ lại nhìn thấy các người xuất hiện quanh nghi phạm.”
Ân Phùng tựa vào ghế, bắt chéo đôi chân dài, hai tay đan nhau gác trên đầu gối. Vưu Minh Hứa đang cúi đầu, chỉ có thể bắt kịp bóng mờ của một chuỗi các động tác đó.
Anh nói: “Có cần tôi lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa cho Sở trưởng Đoàn không? Nghe nói, hiện tại tôi đang là cố vấn chính thức của Cục cảnh sát Nhạc Lộc, khi đó còn là cô đích thân đề nghị, còn là trong tổ của cô.”
Vưu Minh Hứa cười cười, nói: “Anh cũng nói là “khi đó” đấy thôi, vật đổi sao dời. Hiện tại, thầy Ân hồi phục kí ức, có thể đến tìm Sở trưởng Đoàn, Cục trưởng, thậm chí là Bộ Công an, ba đầu sáu tay, muốn nhúng tay thế nào cũng được. Hà tất phải ở trong một phân cục cỏn con cùng đám cảnh sát tép riu như chúng tôi?”
Không rõ vì sao, hai chữ “thầy Ân” thốt ra khỏi miệng cô khiến Ân Phùng thấy vô cùng chói tai. Anh chống tay lên bàn, đứng dậy, cơ thể đổ về trước, chớp mắt đã che phủ toàn bộ ánh mắt trên đầu Vưu Minh Hứa.
“Cô Vưu.” Anh nói, “Xem ra suy nghĩ của cô và tôi rất giống nhau. Sớm ngày kết thúc vụ án, sớm ngày đoạn tuyệt, tôi cũng không cần phải xuất hiện làm chướng mắt cô. Vụ án này liên quan mật thiết đến tôi, bảo tôi gửi gắm toàn bộ lên các người, tôi không làm được. Hơn nữa, tương lai nếu cô phá được án thật, chẳng phải tôi đây sẽ lại nợ cô một ân tình à? Vậy tôi và cô… phải chăng sẽ lại phải dây dưa mãi?”
Câu cuối cùng, giọng anh trầm hẳn, bộc lộ ý tứ lạnh lùng mà biếng nhác. Tựa như chất chứa tình cảm, song thực chất máu lạnh tột cùng. Vưu Minh Hứa bùng lửa giận, vừa định phản bác, lại nghe được anh bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện trước kia là tôi có lỗi với cô. Nhưng hiện tại, tôi quả thực lực bất tòng tâm.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt của người đàn ông.
Cô biết nên miêu tả đôi mắt của anh thế nào đây? Trầm tĩnh, bình thản, thậm chí ẩn hiện chút ý xin lỗi hòa nhã, duy chỉ không có tình ý cùng sự chân thành mà cô quen thuộc.
A Hứa, anh yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em. Chỉ cần em cũng yêu anh.Nhưng hiện tại, tôi quả thực lực bất tòng tâm.Lòng cô đau như cắt, cơn giận bất chợt tan theo mây khói. Cô nghĩ, cô còn tức giận làm gì, còn chờ đợi điều gì? Người cô yêu là Vưu Anh Tuấn, chẳng có nửa chút quan hệ với người đàn ông lý trí, thành thục, thậm chí còn mang theo hơi thở tà ác trước mặt.
Cô vứt bút, chậm rãi thở một hơi dài, ngữ điệu lãnh đạm tột cùng: “Anh có thể bảo lãnh người đi. Vụ án anh muốn nhúng tay thì cứ nhúng tay, ai tra đường người nấy, không cần trao đổi giao lưu.”
Ân Phùng nhìn cô, đáp bằng giọng trầm khàn: “Được.”