Chờ Tôi Có Tội

Chương 159

Quách Hưng sống tại một trong những căn biệt thự ở Vọng Thành của ngoại ô thành phố. Đó là khu biệt thự rộng lớn, vì mới được xây dựng nên tỷ lệ dân cư không cao. Cổng tiểu khu chỉ có mấy cửa hàng, siêu thị mini tiện lợi, hiệu thuốc, quán hoa quả, đôi ba khách sạn, một nhà hàng cá tươi sống và một quán cơm bình dân. Đến trưa đã có một vài người khách, việc làm ăn kinh doanh khá tốt.

Theo tư liệu đăng ký bất động sản, có người khác đứng tên thuê căn biệt thự này. Cảnh sát điều tra thì phát hiện kẻ đó dùng chứng minh thư nhân dân giả.

Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa dẫn theo Hứa Mộng Sơn và hai nhân viên giám định đến biệt thự. Hứa Mộng Sơn và những người khác chỉ biết cần phải truy bắt nghi phạm. Cấp trên đã có lệnh, Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ không kể với cộng sự. Đến khi thực sự không giấu được nữa, họ sẽ tự biết những điều cần biết.

Điều bất ngờ là tên tội phạm này thuê biệt thự rất phong tình. Sân viện rất lớn, bên trong có một hồ cá, hoa cỏ cũng được chăm sóc kỹ càng. Vưu Minh Hứa ghé tới cạnh hồ xem xét, thú vị thật, người này không nuôi cá vàng mà lại nuôi cá trắm cỏ và cá mè. Vây cá trắng ngần, màu sắc tươi sáng, con nào con nấy đều to bằng cẳng tay.

Khóa cửa hoàn hảo, không có dấu vết bị phá hoại. Hứa Mộng Sơn dùng chiếc chìa khóa lấy từ chỗ nhân viên nghiệp vụ để mở cửa. Bên trong biệt thự vừa trống trải vừa yên tĩnh.

Mấy người bước vào, nơi đây chỉ được trang hoàng đơn giản, cách bày trí phòng khách cũng rất giản đơn, một chiếc sofa, một bàn trà và ti vi, còn lại đều để trống. Cầu thang nằm ở bên sườn. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn luôn rất ăn ý, lúc này, Hứa Mộng Sơn đeo găng tay, đi lục đồ trong thùng rác, Vưu Minh Hứa thì bước tới cạnh bàn trà, nhấc từng thứ đồ trên mặt bàn lên xem xét tỉ mỉ. Hai nhân viên giám định bắt đầu thu thập dấu vân tay.

Cảnh Bình đứng phía sau họ, trở thành người nhàn hạ nhất. Thói quen trước nhất của anh là quan sát toàn bộ, phòng khách có ba cửa sổ, xem có phù hợp cho việc đào thoát hay không. Cầu thang khá hẹp, không có khoang ngầm. Anh lật thảm lót chân, sờ nhẹ liền biết ma túy không được giấu tại đây. Quách Hưng là một tay lão làng, sẽ không giấu ma túy ở một nơi dễ dàng dễ bại lộ như vậy. Nghĩ đến đây, anh cười sâu xa.

Hứa Mộng Sơn nhấc hộp cơm đặt ngoài trong thùng rác lên, mở ra ngửi thử, nhíu mày nói: “Nhiệt độ trong phòng thấp nhưng bốc mùi rồi, ít nhất cũng đã vứt được ba ngày.”

Vưu Minh Hứa nhìn anh ấy, trong tay cô là mấy bộ đồ ăn mua ngoài, cùng một nhà hàng với hộp cơm trên tay Hứa Mộng Sơn.

Hai người đều thấu hiểu ánh mắt của đối phương. Quách Hưng thích đồ ăn nhà hàng này, trong nhà không còn hợp cơm khác, chứng tỏ những hộp cơm trước đó đều đã được vứt đi. Quan sát mức độ sạch sẽ trong nhà có thể phán đoán rằng, Quách Hưng không phải người lôi thôi lếch thếch. Cũng có nghĩa là, hộp cơm đã được đặt vào ba ngày trước này rất có khả năng là hộp cơm cuối cùng mà anh ta đã đặt.

Vưu Minh Hứa ra hiệu bằng ánh mắt cho Hứa Mộng Sơn, anh ấy lập tức tìm số điện thoại của nhà hàng trên mạng rồi liên lạc với họ. Quả nhiên, vì Quách Hưng luôn đặt cơm ở đó nên nhân viên cũng có ấn tượng, nói: “Đúng vậy, ba ngày trước địa chỉ này đã đặt cơm, nhưng mấy hôm nay không thấy đặt nữa.”

Vưu Minh Hứa quay đầu nói với Cảnh Bình: “Thời gian mất tích rất có khả năng là vào buổi chiều ba ngày trước.”

Cảnh Bình gật đầu. Người đồng nghiệp trước kia luôn theo dõi Quách Hưng từ xa cũng có phỏng đoán tương tự. Nhưng vì đang chuẩn bị “thả dây dài, câu cá lớn” nên không giám sát chặt chẽ, kết quả là Quách Hưng mất tích.

Cảnh Bình đi lên theo cầu thang, cúi đầu khi bước tới khúc ngoặt, nhìn nhóm Vưu Minh Hứa tản ra mọi góc ngách của phòng khách, tiếp tục im lặng chuyên tâm bận rộn. Công việc của cảnh sát hình sự có lẽ nặng nề và rườm rà hơn công việc của cảnh sát điều tra tội phạm ma túy rất nhiều, tất nhiên cũng không thiếu sự kích thích và nguy hiểm. Nhưng nói cho cùng cũng không giống với cuộc sống thường phải đối mặt với mưa bom bão đạn mà anh đã từng trải qua. Không rõ vì sao, nhìn những đồng nghiệp mới này, cõi lòng Cảnh Bình bỗng thấy mềm mại và yên bình đến lạ. Anh lắc đầu, cười khẽ, bước lên tầng.

Trên tầng có ba gian phòng ngủ, chỉ phòng ngủ chính lớn nhất là có giường và một tủ quần áo, còn lại thì để trống. Đồ gia dụng đều mới tinh. Cảnh Bình quan sát hết một lượt, cuối cùng bước tới bên giường, áp sát tường, cúi lưng nhìn một hồi lâu rồi đẩy giường ra, lần mò từng chút sau đầu giường gỗ. Khi sờ được một mảnh gỗ, anh nhếch mày, lấy tua vít khỏi túi áo, gẩy khẽ, mảnh gỗ rơi ra, bên trong là một túi bột trắng.

Đợi đến khi Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn bước vào phòng ngủ, Cảnh Bình đã tìm được bốn túi bột từ mọi ngóc ngách trong phòng, đặt trên sàn nhà. Cộng toàn bộ lại ít nhất cũng phải khoảng 300 gam.

Cảnh Bình đút tua vít vào túi, giơ tờ giấy thử đã đổi sang màu lam trong tay lên, nói: “Là heroin.”

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trước kia chưa từng tiếp xúc sâu về phương diện này nên đều chấn động, cầm một túi lên nhìn. Hứa Mộng Sơn nói: “Ghê thật. Chỗ này có phải đã đủ để phán Quách Hưng tội tử hình rồi không?”

Cảnh Bình đứng dậy, cho ma túy vào túi đựng vật chứng, đáp bằng giọng bình đạm: “Đúng vậy.” Anh vẫn nhàn nhã như cũ, không có lấy một tia hưng phấn. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, nghĩ bụng: Có lẽ người này đã quá lõi đời, 300 gam heroin không đủ để anh quá mức coi trọng.

Chỉ là, khi Vưu Minh Hứa nhìn dáng người đứng sừng sững trầm mặc của Cảnh Bình, cô lại cảm thấy người này mang một khí chất vô cùng đặc biệt. Có phải mỗi một người cảnh sát từng được nhận Huân chương, trải qua cửu tử nhất sinh đều sẽ thấy núi Thái Sơn sập cũng không đổi sắc mặt, sâu xa khó lường như vậy?

Ra khỏi phòng ngủ chính, ba người bước vào căn phòng ngủ phụ bên cạnh. Gian phòng này trổng trơ, không có bất cứ thứ gì. Ba người chỉ dạo qua rồi ra ngoài, để nhân viên giám định thu thập chứng cứ.

Gian phòng thứ ba có một tủ để đồ, cũng là đồ mới. Vưu Minh Hứa mở một tủ, bên trong có mấy tấm chăn, có chăn dày, có chăn dùng cho xuân thu, còn cả chăn điều hòa, toàn bộ đều mới tinh, chưa xé vỏ bọc. Vưu Minh Hứa cười nói: “Xem ra con người Quách Hưng rất tinh tế, cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho việc sống lâu dài tại đây. Đồ gia dụng đều là mới mua, chăn cũng một lúc mua cả bốn mùa.”

Hứa Mộng Sơn tiếp lời: “Cho nên “mất tích”, ít nhất là nằm ngoài dự tính của anh ta.”

Hai người đều nhìn về Cảnh Bình, anh nhìn chỗ chăn đó, khẽ gật đầu.

Trong chiếc tủ thứ hai đặt vài đồ lặt vặt: một rương đựng công cụ gia dụng. Hứa Mộng Sơn mở ra xem, có tua vít, máy khoan búa vặn các loại, có cả mấy túi đinh ốc, không thiếu thứ gì. Hứa Mộng Sơn nói: “Có lẽ là những đồ còn thừa lại khi lắp đặt nhà cửa.” Vưu Minh Hứa đón lời: “Quách Hưng quả thực rất tỉ mỉ.”

Chiếc tủ đó rộng khoảng nửa mét, một nửa đặt những đồ này, một nửa để trống. Hứa Mộng Sơn nói: “Thiếu thứ gì?”

Vưu Minh Hứa ngẩn người. Cảnh tượng này khá quen thuộc, chính là trong văn phòng của Trương Vy tại công ty Phân Kim Bảo, cô và người kia đã phát hiện dụng cụ pha trà bị di chuyển, từ đó từng bước suy đoán tung tích chứng cứ mà Phán Giai đã dùng mạng sống để đổi lấy.

————

Trong đầu cô vụt lên hình ảnh người đó đứng bên cạnh, cười ngây ngốc đòi cô khen thưởng. Vưu Minh Hứa lập tức hồi thần, tầm mắt trở lại chiếc tủ bị để trống một nửa kia. Dấu vết rõ ràng như vậy, hoặc là người lấy đồ bỏ đi không kịp che giấu, hoặc là không thèm giấu. Trong nhà không có bất cứ dấu vết đột nhập hay giằng co nào, cũng không có dấu vết tồn tại người thứ hai. Nếu thực sự có người từng đến đây, có thể xử lý hiện trường giống hệt trạng thái bình thường thì giả thiết không kịp che giấu sẽ không tồn tại. Bởi vậy, cô nghiêng về vế sau, chính là không cần thiết phải che giấu. Hơn nữa, người lấy đồ không ai khác ngoài Quách Hưng.

Ghé sát tới nhìn, cô phát hiện một vệt đất tại mặt trong ván gỗ của tủ. Cô chạm vào đó, đưa lên mũi ngửi, có chút mùi tanh. Sau đó cô thò hẳn đầu vào tủ, ra sức hít ngửi.

Khi cô làm những việc này, Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh soi đèn điện thoại, cũng thò đầu vào ngửi cùng cô. Cảnh Bình đứng sau hai người, không hề làm phiền tới bọn họ. Khi Vưu Minh Hứa quệt đất đưa lên ngửi, tầm mắt Cảnh Bình cũng theo đó dừng trên đầu ngón tay và chóp mũi cô.

Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu cười với anh: “Em đại khái biết ba ngày trước Quách Hưng đi đâu rồi. Đợi vài phút để em xác nhận lại đã.” Hứa Mộng Sơn huýt sáo, cũng mơ hồ cảm thấy cả căn biệt thự có điều gì đó khác lạ, song lại không thể nào nghĩ ra được. Nếu không phải vậy, làm gì có chuyện anh ấy cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng “Vưu tỷ”?

Sức chú ý của Cảnh Bình đều đặt trên điều tra ma túy và bắt tội phạm, không quá chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt. Nghe cô nói vậy bèn nâng đôi mắt một mí như cười như không nhìn Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa nói: “Chẳng phải muốn xem phương thức điều tra hình sự của bọn em sao? Đợi đó.”

Cảnh Bình bật cười, nhìn cô gái gai góc này xuống tầng, ra khỏi biệt thự, đi về phía cổng tiểu khu.

Cảnh Bình ngoảnh đầu hỏi Hứa Mộng Sơn: “Bình thường cô ấy đều hùng hục như vậy à?”

Hứa Mộng Sơn nói: “Đúng vậy, Vưu tỷ chính là trùm trong Cục. Có điều, anh Cảnh yên tâm, cậu ấy trước giờ đều ăn mềm không ăn cứng, chắc chắn không dám “động thổ trên đầu Thái Tuế*” anh đâu.”

* Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Cảnh Bình lại cười, nói: “Vậy chắc bạn trai cô ấy bị hành nhiều lắm nhỉ?”

Nhắc tới Ân Phùng là Hứa Mộng Sơn phát bực: “Hiện giờ cậu ấy làm gì có bạn trai? Không có, ế chổng vó ra đấy.”

Cảnh Bình dường như không quá để ý, tiếp tục quay đi điều tra nơi khác.

Không lâu sau, Vưu Minh Hứa trở lại, tay chống lên cửa, cười cười: “Anh em, lấy được địa chỉ rồi, đi theo tôi.”

P/s: Từ chương này mình sẽ để lại tên Hán Việt của công ty là Phân Kim Bảo nhé. Mong mọi người thông cảm ạ!
Bình Luận (0)
Comment