Chờ Tôi Có Tội

Chương 219

La Vũ có hai chiếc điện thoại, một chiếc là loại mới nhất, chiếc còn lại là loại cũ, rất ít chức năng, chỉ dùng để nghe gọi và nhắn tin. Máy theo dõi của Vưu Minh Hứa được lắp vào chiếc điện thoại cũ.

Nội dung cuộc gọi giữa La Vũ và chị Vân trong buổi tối ngày hôm nay như sau:

La Vũ: Chị Vân.

Chị Vân: La lão đại, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu.

La Vũ: Ngại quá, lúc trước bên phía chúng tôi xảy ra chút vấn đề nên làm lỡ thời gian. Bên chị thế nào, có gặp phải rắc rối gì không?

Chị Vân: Một chút nhưng may mà chúng tôi phản ứng nhanh, giờ đang trốn ở gần một trường đại học. Nếu bên cậu còn tiếp tục không liên lạc thì tôi quay về rồi.

La Vũ: Đừng mà, chẳng phải chúng ta còn chưa bàn chuyện làm ăn hay sao? Tên nhóc lúc trước vô dụng, sau này tôi sẽ liên lạc với chị Vân. Chúng tôi rất hứng thú với số nấm đó, chắc chắn cũng sẽ đưa ra một giá cả phù hợp. Hơn nữa không chỉ một mùa của năm nay, chúng tôi còn muốn làm ăn lâu dài với bên chị. Lão đại cũng có chung suy nghĩ này. Chị xem khi nào chúng ta có thể gặp mặt?

Chị Vân: Hừ, bên Tương Thành các cậu cũng ghê gớm lắm, chẳng khác phía biên giới là bao. Càng nhanh càng tốt, phía lão đại cũng chẳng phải đợi một mình các cậu. Tôi cũng muốn yên ổn làm xong chuyện.

La Vũ: Được, vậy thì ngày mai. Thời gian và địa điểm lát nữa tôi sẽ gửi vào điện thoại cho chị.

……

Thực chất, dù Vưu Minh Hứa không cài máy nghe trộm trong điện thoại của La Vũ thì Cảnh Bình vẫn có thể nghe được đoạn giao dịch này. Bởi chị Vân – người liên hệ của phía Vân Nam, đã bị anh khống chế và thuyết phục. Hiện giờ, chị Vân liên lạc với cả hai phía, Vân Nam và Hồ Nam bên này đều không đánh rắn động cỏ, vẫn tưởng chị Vân bình an, đã thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.

Vưu Minh Hứa không biết La Vũ tin thật hay không, nhưng ngày đó cô nhắc đến việc không bắt được người liên lạc của Vân Nam, La Vũ không có biểu hiện nào khác lạ. Hơn nữa bây giờ anh ta còn liên lạc được với chị Vân. Anh ta khó khăn lắm mới giành được vụ làm ăn này từ tay Hình Kỷ Phục. Vưu Minh Hứa nghĩ, có lẽ cũng bởi vì anh ta rất muốn lập công, hoặc giả anh ta định đi bước nào tính bước đó, thăm dò bên phía chị Vân cũng chưa biết chừng.

Những người như chị Vân, nếu đã khai thật cho cảnh sát, vậy thì chắc chắn sẽ không còn đường lùi mà sẽ quyết đánh tới cùng. Vưu Minh Hứa cũng không biết Cảnh Bình đã dùng cách gì, dù sao thì hiện giờ chị Vân đã hoàn toàn là người của anh, nghe lời anh răm rắp.

Ngày hôm sau, chị Vân đi gặp La Vũ.

Cảnh Bình cũng rất to gan, không hề phái người theo dõi mà để một mình chị ta đi, có điều tất nhiên không thể thiếu máy nghe trộm và máy theo dõi bí mật.

Buổi tối sau khi quay về, chị Vân cho biết: việc này đã được bàn bạc xong. Tuy La Vũ vô cùng sáng suốt, đàm phán cùng chị ta đều là tiến bước nào, rào bước ấy, song chị Vân cũng là một nhân vật dày dặn kinh nghiệm, cuối cùng là hẹn thời gian, địa điểm và phương thức giao dịch của lô hàng…

Mười ngày sau, một bên giao tiền, một bên nhận hàng. Hai bên đều buộc phải dùng đến những trợ thủ đắc lực.

Chị Vân được Cảnh Bình dặn dò, mức độ lựa chọn cao vô cùng, căn bản không để số tiền nhỏ vào mắt. Còn La Vũ tỏ ra rất có dã tâm, cũng rất to gan lớn mật, song cũng không đồng ý với cái miệng sư tử của chị Vân một cách mù quáng. Cuối cùng, hai bên giao ước số lượng giao dịch của vài loại ma túy chủ yếu, tổng cộng đã là một con số khổng lồ, đủ để toàn bộ người tham gia vào bị khép vào tội tử hình. Nhưng nếu giao dịch thành công, không chỉ Vân Nam kiếm được bộn tiền mà thế lực đằng sau La Vũ cũng sẽ chiếm cứ toàn bộ khu vực Hoa Trung kéo đến gần thị trường cung cấp hàng khu vực Hoa Bắc.

Làm ngành này, chẳng phải là theo đuổi mùi vị thu lợi nhuận trong mạo hiểm cao, liều mạng vì quyền và tiền như vậy hay sao?

Sau khi chị Vân quay về đã trực tiếp gọi điện cho lão đại bên Vân Nam ngay trước mặt Cảnh Bình. Khoản tiền khổng lồ đến vậy, lão đại có chút đắn đo nhưng cũng chẳng phải chưa làm qua bao giờ. Qua một hồi, bên đó liên hệ lại với chị Vân, đập bàn chấp nhận. Hiện nay đường dây chống ma túy ở Vân Nam ngày càng nghiêm ngặt, phía nội địa còn lỏng lẻo một chút, nhưng tình thế cũng không mấy lạc quan. Họ cũng muốn mở thị trường mới.

Thế nên mọi chuyện đã được định đoạt như vậy.

Một vụ án với số tiền giao dịch khổng lồ đến thế đã không còn chỉ là việc tổ của Cảnh Bình. Anh lập tức hồi báo toàn bộ tình hình cho Đinh Hùng Vĩ. Cục lập tức mở cuộc họp chuyên môn, toàn bộ thành viên trong tổ đều tham gia. Nếu tình hình là thật, vậy thì đây sẽ là một trong những vụ án ma túy lớn nhất trong lịch sử Hồ Nam, hơn nữa còn cần đến sự hỗ trợ của cảnh sát Quý Châu và Vân Nam, thu lưới tóm gọn nhóm tội phạm hai bên tham gia giao dịch.

Cục trưởng cũng rất hưng phấn tham dự cuộc họp lần này. Những cảnh sát gạo cội thảo luận điều phối và bố trí lực lượng cảnh sát, yêu cầu sự tiếp viện của phía Quý Châu và Vân Nam. Công tác chuẩn bị những việc liên quan được tổ chức ngay sau khi kết thúc cuộc họp, nếu theo nhu cầu của vụ án lần này, lực lượng cảnh sát cần huy động có thể lên tới hơn trăm người, toàn bộ là những cảnh sát tinh anh nhất, thậm chí cần đến cả cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm.

Cuộc họp đến thúc, Đinh Hùng Vĩ đặc biệt gọi Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa cùng ở lại. Hành động sắp tới lớn đến vậy song hai người rất bình tĩnh, rất ổn định, điều này khiến Đinh Hùng Vĩ khá hài lòng. Vụ án lớn đến thế, ông cũng không dám phó thác quá nhiều, chỉ dặn dò: “Còn vài ngày nữa cho đến lúc hành động, dù tin tình báo cô cậu thu được rất chuẩn xác, tôi vẫn hy vọng cô cậu xác nhận một cách cẩn thận. Những kẻ buôn bán ma túy đều vô cùng tinh ranh, phải chắc chắn không xảy ra sơ suất, không thể để chúng lọt lưới.”

Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đều gật đầu đồng ý.

Trở lại phòng làm việc của tổ, Ân Phùng và Hứa Mộng Sơn đã ở sẵn trong phòng. Hứa Mộng Sơn nói: “Lão Đinh có chỉ thị gì?”

Vưu Minh Hứa đáp: “Dặn chúng ta bảo đảm chắc chắn tình báo không xảy ra sơ suất.”

Hứa Mộng Sơn im lặng không nói, Cảnh Bình ngồi xuống châm thuốc. Vưu Minh Hứa thấy Ân Phùng chiếm chỗ ngồi của cô, bởi anh không có bàn làm việc riêng tại đây, nên cũng không giành với anh, mà ngồi xuống bên cạnh. Cô nhớ tới bản thân rất lâu rồi không hút thuốc, lần trước vừa châm điếu thuốc Vân Nam “chấn lột” được từ chỗ Cảnh Bình đã bị Ân Phùng giật mất rồi giẫm tắt, thế là cô mở ngăn kéo lần mò, quả nhiên sờ được nửa gói thuốc bèn rút ra một điếu.

Hứa Mộng Sơn thấy vậy cũng thò tay ra đòi, Vưu Minh Hứa vứt cho anh ấy một điếu, ba người cảnh sát chẳng mấy chốc đều cùng nhau hút thuốc.

Ân Phùng lạnh mặt nhìn bộ dáng đàn ông của cô, không nói ra được là thích hay không thích. Nói cho cùng xung quanh còn có người khác, nghĩ đến việc không thể làm mất mặt cô nên anh đành nín nhịn ngồi nhìn cô hút.

Vưu Minh Hứa cũng phát hiện anh hôm nay đúng mực hơn khi trước, không có ý đồ quản đông quản tây bèn liếc anh, cười sâu xa.

Đôi mắt phượng khẽ híp, long lanh ánh sáng, thông minh lại như đang nhẹ nhàng trêu chọc.

Ân Phùng bỗng cũng bật cười.

Anh nghĩ bụng, bộ dạng ngứa đòn này cũng khiến người ta yêu thích khôn cùng.

“Mọi người thấy sao?” Cảnh Bình hỏi.

Hứa Mộng Sơn nghĩ gì đáp nấy: “Manh mối lớn này thu được rất dễ dàng. Vừa nghĩ vậy trong lòng liền thấy hơi thấp thỏm không yên. Nhưng nghĩ kĩ lại, mỗi bước chúng ta đều là tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền, không hề sơ suất. La Vũ không phải thần thánh, không thể bói quẻ đoán trước tương lai. Hai tổ chức tội phạm cũng đều gấp rút hoàn thành vụ hợp tác, đến bước này chắc chắn sẽ thực hiện giao dịch, hình như cũng chẳng có gì là không hợp lý.”
Bình Luận (0)
Comment