Chờ Tôi Có Tội

Chương 222

La Vũ quả thực không ngờ tới Vưu Minh Hứa sẽ đến, khi cô bước vào phòng cùng một đàn em, gương mặt anh ta vụt lên một nét u ám, song khi ngẩng đầu, nét mặt đã khôi phục vẻ trầm tĩnh thường ngày.

Đi thẳng về cửa trang viên, từ xa đã có thể nhìn thấy một đàn em dẫn theo một người phụ nữ mặc váy đen đang đi tới.

Khi nhìn rõ mặt cô, La Vũ khẽ ngẩn người. Chiếc váy kín đáo nhưng vừa nhìn là biết được làm bằng chất liệu vô cùng tốt, từng đường may thẳng tắp, vừa vặn. La Vũ luôn biết dáng cô rất đẹp, nhưng khi hai người yêu đương, cô không có thời gian rảnh rỗi để mặc váy. Hôm nay được nhìn, anh ta mới có được cảm giác trực quan hơn cả. Cô không thuộc kiểu liễu yếu đào tơ mà mỗi đường nét lên xuống đều rắn rỏi, tinh tế, đẹp khỏe khoắn và sinh động. Toàn bộ đàn em xung quanh đều đang liếc trộm cô.

La Vũ đi tới, nở nụ cười rất mực cưng chiều: “Sao em lại đến đây?”

Vưu Minh Hứa cũng cười, đi tới bên cạnh khoác tay anh ta: “Chẳng phải anh nhất quyết bắt em đến đó sao, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rồi.”

Đám đàn em thấy vậy đều giải tán.

Nụ cười trên gương mặt La Vũ hơi cứng lại, người phụ nữ này âm thầm nhéo anh ta phát đau lên được! Anh ta cúi đầu nhìn, đột ngột vươn tay bóp chặt vòng eo nhìn có vẻ vô cùng nhỏ nhắn của cô, giọng điệu không mấy lương thiện: “Em đến đây làm gì?”

Vưu Minh Hứa bị đau, nhẫn nhịn chịu thiệt, giữ nguyên nụ cười vui vẻ: “Bầu bạn cùng anh chứ sao. Chẳng phải muốn em đi công tác cùng anh à? Em đến làm quen hoàn cảnh trước. Hình Kỷ Phục ở đâu? Dẫn em đi chào hỏi đi.”

La Vũ cắn răng, túm tay cô: “Đi theo tôi.”

Mọi người đang nhìn chằm chằm, Vưu Minh Hứa không tiện phản kháng bèn để mặc anh ta kéo đi, im lặng quan sát diễn biến tình hình.

Rất nhanh, La Vũ đưa cô đến một căn phòng tận cùng hành lang của ngôi biệt thự còn lại, vị trí khuất nẻo, xung quanh cũng không có người. Hai người vào phòng, đóng cửa, anh ta buông cô ra. Vưu Minh Hứa chỉnh lại mái tóc hơi rối và váy áo, bộ dạng đúng như heo chết không sợ nước nóng.

La Vũ giận đến bật cười, nói: “Nơi này mà em cũng dám tới? Trong ngoài đều là những kẻ liều chết, có thể lấy để em chết trăm ngàn lần.”

Vưu Minh Hứa phủi bụi trên cổ áo: “Ai dám động đến người trên danh nghĩa của anh?”

La Vũ hít sâu một hơi. Đêm nay quả thực họ vẫn còn chuyện quan trọng, phải thương lượng một vài chi tiết cho chuyến đi Quý Châu lần này, chắc chắn không thể để Vưu Minh Hứa đi theo. Bình thường đánh bóng, ăn bữa cơm không thành vấn đề, trong căn phòng kia tất thảy đều là những con sói với nanh vuốt sắc nhọt, phàm lời nói Vưu Minh Hứa để lộ nửa chút đáng ngờ, họ có thể buông tha cho cô? Cô tưởng ai cũng sẽ như anh ta, dung túng cho con sói nhỏ ôm một bụng mưu mô của cô chắc?

La Vũ nhìn cô bằng ánh mắt u ám, nói: “Giờ em đợi ở đây. Nếu đã tới rồi, sớm muộn cũng sẽ được chào hỏi ông chủ. Tôi đi báo trước một tiếng.”

Vưu Minh Hứa mỉm cười: “Vất vả rồi.”

La Vũ nhìn nụ cười xinh đẹp hiếm có của cô mà không sao giận nổi, bật cười, nói: “Nghe lời, công tác sẽ đưa em đi cùng. Nhưng không cho phép gây phiền phức cho tôi.”

Vưu Minh Hứa ừm một tiếng.

La Vũ ra ngoài, đóng cửa, vẫy tay gọi một đàn em đứng ở xa đến để lấy chìa khóa rồi khóa trái cửa phòng.

Vưu Minh Hứa ở trong phòng ngẩng đầu nhìn cửa, biết bản thân đã trúng kế. La Vũ căn bản sẽ không cho cô ra ngoài, cũng sẽ không dẫn cô đi gặp ai.

Khi vào phòng, điện thoại và toàn bộ vật dụng khác trên người cô đều đã bị đám đàn em tịch thu. Cô ngồi hẳn xuống sofa, tay chống cằm, bình tĩnh chờ đợi.

Bên ngoài.

Sở dĩ La Vũ dẫn Vưu Minh Hứa đến đây là vì biết cửa sổ của căn phòng này đã bị đóng chặt, còn có cả lan can sắt, chỉ cần khóa cửa, Vưu Minh Hứa có tài giỏi đến đâu cũng không trốn được ra ngoài. Anh ta căn bản không có ý định đưa Vưu Minh Hứa đi cùng, chính sự làm trọng. Anh ta cũng sẽ tuyệt không cho phép Vưu Minh Hứa phá hoại kế hoạch của mình, dù chỉ là một chút.

La Vũ dặn dò đàn em: “Trông chừng ở đây, ngoại trừ tôi, bất kể ai đến cũng không được mở cửa.”

Đàn em: “Vâng. Nhốt chị dâu như vậy, không đúng cho lắm…”

La Vũ cười: “Phụ nữ không nghe lời cần phải dạy dỗ. Tôi để cô ấy úp mặt vào tường suy ngẫm.”

La Vũ đi lên tầng.

Đàn em đứng dựa tường ngáp ngủ.

Khi La Vũ quay trở về căn phòng kia, mọi người không khỏi bất ngờ khi thấy chỉ có một mình anh ta quay lại.

Hoàng Lung nói: “Em gái đâu? Còn phải giấu cơ à.”

La Vũ cười: “Chúng ta vẫn phải bàn chuyện quan trọng, cô ấy đến làm gì. Cô ấy cũng không hứng thú, tôi tìm một nơi để cô ấy nghỉ ngơi, ăn chút đồ.”

Quách Phi Vanh lộ ánh mắt tán thưởng, Vưu Minh Hứa dù sao cũng là cảnh sát, vậy mà hôm  nay lại chạy đến “đại bản doanh” của họ. Việc lớn đang ở trước mắt, La Vũ làm như vậy rất đúng chừng mực. Nếu đưa cảnh sát đến thật, dù cô chỉ nhìn ra một chút manh mối, bọn họ cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu mà thôi.

Hình Kỷ Phục không lên tiếng.

———

Vưu Minh Hứa nhìn đồng hồ treo trên tường.

Đại khái đợi khoảng 10 phút, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào mà cánh cửa đã mở ra. Tiểu Yến thò mặt vào phòng cười với cô rồi tránh sang một bên.

Lúc này trời đã tối hẳn.

Vưu Minh Hứa đi tới cửa, Ân Phùng mặc bộ đồ đen đứng chờ cô. Tiểu Yến cúi người, nhanh chóng lôi tên đàn em đang hôn mê vào phòng.

Ân Phùng: “Đi thôi.”

Vưu Minh Hứa đá phăng đôi giày cao gót vướng víu, để chân trần đi theo anh.

Vị trí khu này quả thực khá khuất nẻo, nằm ở phía sau biệt thự, cách rất ra những tiếng ồn ào. Tuy camera nằm ngay trên đầu song Vưu Minh Hứa không hề lo lắng, họ còn có Quán Quân cơ mà.

Ân Phùng hiển nhiên đã nắm chắc mọi ngóc ngách của nơi này, anh dẫn cô đi lên trên bằng một lối cầu thang. Vừa lên đến góc cầu thang liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ nơi không xa. Phản ứng của Vưu Minh Hứa nhanh hơn Ân Phùng, lập tức kéo anh trốn vào góc tối dưới gầm cầu thang, hai người nín thở ngưng thần, chờ đợi tiếng bước chân đi xa.

Góc này rất hẹp, còn chất đầy những đồ lặt vặt, Vưu Minh Hứa ôm Ân Phùng trốn vào đây nên cơ thể hai người kề sát, đang lúc tập trung cao độ thì bị anh ôm eo, kéo sát lại gần.

Tròng mắt Vưu Minh Hứa như bật ra ngoài, dùng khẩu hình nói: “Làm gì đó?”

Anh, đồ mặt dày còn không sợ chết này, cúi đầu, môi áp lên vành tai cô, nói: “Vô dụng. Mới đến đã bị người ta nhốt rồi.”

Tai Vưu Minh Hứa nóng rẫy vì hơi thở của anh, nghĩ thầm đó chẳng phải là vì cô biết anh sẽ tới ứng phó hay sao? Cô vươn tay nề nặng nhéo mặt anh. Anh cười bằng chất giọng vô cùng trầm thấp.

Tiếng bước chân xa dần, hai người tách ra, Vưu Minh Hứa dẫn đầu, anh bình tĩnh theo sau, tiếp tục tiến về phía trước.

Dựa vào thân thủ của Vưu Minh Hứa, muốn lặng lẽ không một tiếng động tránh khỏi đám lâu la, đến gần căn phòng bí mật mà nhóm đại lão họp bàn chỉ là chuyện nhỏ. Cộng thêm việc Ân Phùng rất có khả năng còn dùng một vài thủ đoạn, trên đường đi có rất nhiều đàn em đều chạy sang nơi khác, không biết có chuyện gì đã thu hút sự chú ý của chúng.

Rất nhanh họ đã lên tới tầng cao nhất của biệt thự.

Có vài người canh gác ngoài hành lang, Vưu Minh Hứa quan sát vị trí, tránh phương hướng của chúng, lợi dụng màn đêm cúi người đi thẳng đến dưới một cửa sổ. Ân Phùng lặng lẽ theo sau, ngồi xổm xuống cạnh cô.

Lúc bấy giờ trong phòng chỉ còn lại một vài người đàn ông, đàn bà con gái sớm đã bị tiễn hết khỏi phòng. Họ sẽ không thương lượng bất cứ chuyện gì trước mặt phụ nữ.

Vưu Minh Hứa tập trung tinh thần, loáng thoáng nghe thấy từng tiếng đối thoại đứt quãng…
Bình Luận (0)
Comment