Chờ Tôi Có Tội

Chương 244

Vưu Minh Hứa ôm chặt lấy anh, bật khóc thành tiếng.

Súng đã bị cướp mất khi cô cởi áo buộc vết thương cho anh. Lúc bấy giờ Hình Diễm Quân đã dẫn người tới, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh cũng đỡ Hình Kỷ Phục đứng dậy. Họ đều nhìn Vưu Minh Hứa đang quỳ trên đất ôm chặt La Vũ.

Hình Kỷ Phục lạnh lùng nói: “Đưa con bé đi, làm con tin.”

Một tên thuộc hạ đi tới bắt Vưu Minh Hứa, cô ôm ghì La Vũ không buông, đạp ngã gã kia. Cả đám thuộc hạ lại quay sang nhìn Hình Kỷ Phục, Hình Kỷ Phục nói: “Con đi theo bọn bố, không được phép phản kháng. Nếu không bố cho người đập vỡ đầu La Vũ, để nó chết không toàn thây. Chẳng phải con đã hứa sẽ nhặt xác cho nó rồi đó sao?”

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, mắt cô đỏ sọng, sau đó từ từ đặt La Vũ xuống mặt cỏ. Nhìn một mảng lớn cỏ xanh đã bị máu nhuộm thẫm, còn anh đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, lòng Vưu Minh Hứa bỗng trào lên nỗi day dứt và đớn đau nghiêng trời lệch đất, nhưng cô chỉ có thể ra sức kìm nén, chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán La Vũ.

Cô đứng dậy, có kẻ cầm dây thừng trói chặt hai tay cô, có kẻ kiểm tra cả người cô thấy không có vũ khí mới chịu dừng, mái tóc dài của cô một lần nữa được vấn gọn gàng, dùng trâm búi gọn sau đầu.

Cô bị đám người đó đưa vào rừng. Dần dần, họ sắp ra khỏi thung lũng, cô chợt quay đầu nhìn về phía thảm cỏ đã khuất dạng.

Anh nằm nơi đó, bên cạnh không có người thân, cũng chẳng có đồng đội. Anh nằm trên mặt cỏ lạnh băng, với một cảnh sát nằm vùng mà nói cái chết như đêm dài đằng đẵng trước bình minh. Chết trong tay một người vốn trong sạch như tờ giấy trắng.

Mọi thứ của ngày hôm nay đều là anh dùng mạng để đổi.

Mọi câu đố về La Vũ cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Có lẽ những năm này, anh thực sự đã sống như một tên tội phạm, hành động lời nói, lối suy nghĩ đều rất tàn ác, thâm độc. Nhưng trái tim trong lồng ngực anh – trái tim của người cảnh sát đến chết vẫn không thay đổi, có phải không? Tuy rằng mãi đến trước lúc chết mới được cô thấu hiểu.

Vưu Minh Hứa nhắm mắt, để mặc cho nước mắt tuôn rơi rồi dùng cánh tay lau sạch. Cô biết rõ tiếp sau đây bản thân cần làm những gì và buộc phải làm những gì.

Cô sẽ hoàn thành thay La Vũ.

Mấy người này đều là tinh anh trong tinh anh dưới trướng Hình Kỷ Phục. Dù đã bị cảnh sát làm tổn thất nặng nề song vẫn dũng mãnh, nhanh nhạy vượt xa người thường. Chẳng bao lâu họ đã ra khỏi thung lũng đến một con đường thôn quê hẻo lánh.

Suốt dọc đường Vưu Minh Hứa đều im lặng, tựa như vẫn đang chìm trong nỗi đau về cái chết của La Vũ, người ngơ ngác thẫn thờ, tiến bước về trước mặc họ xô đẩy.

Mặt trời dần ngả bóng, núi non tĩnh mịch, hoang vu không một bóng người, chỉ có đám tội phạm này đang trốn chạy điên cuồng. Vưu Minh Hứa biết rõ, có đường rất nhanh sẽ có bóng dáng con người, thậm chí còn có thể có xe. Đám người này chỉ cần cướp xe là sẽ có được cơ hội hoàn toàn thoát khỏi vòng vây cảnh sát.

Đây cũng là nguyên nhân cô không phản kháng, tình nguyện trở thành con tin của chúng. Nỗi đau mất đi La Vũ khiến cô càng thêm kiên định, cũng càng thêm dũng cảm tiến về phía trước.

Ra khỏi núi có nghĩa tín hiệu sẽ quay trở lại.

Lúc trước, vì dính dáng đến an toàn của La Vũ khi thực hiện nhiệm vụ nằm vùng, rất có khả năng Ân Phùng và người của anh không được phép biết nội tình và tham dự vào hành động với quy mô lớn nhường này. Bởi thực sự quá mức nguy hiểm. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân vì sao không có tin tức gì của anh suốt ngày nay vì anh đánh mất tín hiệu của cô.

Nhưng cô tin rằng, chắc chắn anh đang ở một nơi không xa.

Nếu hiện giờ anh có lại tín hiệu của cô thì sao?

Một nhóm người tiếp tục trốn chạy theo con đường quê. Đi tiếp một quãng, phía trước xuất hiện lác đác vài mái nhà nhưng thiếu vắng hơi thở con người. Con đường phía trước nhà có một chiếc xe Van đang đỗ.

Mắt Hoàng Lung và những người khác đều tràn đầy hy vọng.

Hoàng Lung ra hiệu cho hai thuộc hạ lên trước kiểm tra, họ chạy tới thấy xe không người bèn bắt đầu phá khóa. Những người còn lại đỡ Hình Kỷ Phục và Hình Diễm Quân tiến bước.

Vưu Minh Hứa vừa nhìn vết xe, một ý nghĩ mơ hồ lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Đường quê đều là đất sét vàng thế nhưng hai hàng vết bánh xe lại rất rõ nét, không bị che phủ hay phá hỏng, có nghĩa là chiếc xe vừa mới dừng tại đây không lâu.

Cô cũng bị họ đẩy tới cạnh xe bèn kín đáo ngẩng đầu quan sát, cỏ hai bên đường rậm rạp, cao bằng thân người, vô cùng tĩnh mịch. Tim cô tăng tốc, có chút chờ mong song không thể hiện ra mặt, tập trung cao độ lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Khóa cửa đã bị phá, ai nấy đều mừng rỡ, đỡ Hình Kỷ Phục và Hình Diễm Quân lên xe trước.

Chính lúc này, tiếng súng dày đặc, trầm thấp, và mãnh liệt ập tới từ bốn phương tám hướng. Họ đã bị bao vây.

Gần như ngay lúc tiếng súng đầu tiên nổ ra, Vưu Minh Hứa lập tức nằm rạp xuống đất, lăn vào gầm xe. Nhưng khi cô nhìn ra ngoài đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Phát súng nào bắn ra cũng đều đoạt mạng.

Đầu, tim, bụng, những người mới tới chỉ bắn vào những vị trí quan trọng, không hề lưu tình. Mấy thuộc hạ trung thành nhất của Hình Kỷ Phục đều trúng đạn, chết ngay tại chỗ. Trong đó bao gồm cả Hoàng Lung, Vưu Minh Hứa nghe thấy gã rên lên một tiếng, gục ngay trước mắt cô, đầu và cổ trúng đạn.

Sau một hồi kinh ngạc, Vưu Minh Hứa lập tức rút trâm cắt đứt dây thừng trói tay rồi lại giấu trong búi tóc. Áp sát bên kia gầm xe, cô thấy Hình Kỷ Phục, Quách Phi Vanh, Hình Diễm Quân ôm đầu ngồi bên thân xe, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Tim Vưu Minh Hứa trầm xuống.

Người đến không phải cảnh sát. Cảnh sát chắc chắn sẽ không hành động như vậy.

Cũng không phải Ân Phùng. Ân Phùng tuyệt đối sẽ không giết người.

Vậy có thể là ai?

Ai có thể đoán biết chuẩn xác tuyến đường chạy trốn của Hình Kỷ Phục đến vậy để rồi lập bẫy mai phục?

Ai có thể ra mặt, “bọ ngựa bắt xe, chim sẻ chực sẵn” sau trận chiến ác liệt giữa La Vũ, người Vân Nam, đám lão đại Tương Đàm và cảnh sát?

Đáp án bỗng xuất hiện trong đầu Vưu Minh Hứa.

Chúng xuất hiện rồi.

Chúng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Vậy nên lần này mục đích của chúng vẫn là trừng phạt?

Trừng phạt Tập đoàn Khải Dương, trừng phạt… Hình Kỷ Phục sao?

Tiếng súng dần ngưng, tư duy Vưu Minh Hứa nhanh như chớp giật, đối phương xuất hiện hùng hổ, người đông thế mạnh, giờ phút này chính là cơ hội duy nhất cô có thể chống chọi. Cô tức tốc lăn khỏi gầm xe, bổ nhào về phía Quách Phi Vanh.
Bình Luận (0)
Comment