Chờ Tôi Có Tội

Chương 257

Thực chất khoảng thời gian đó La Vũ không có một ngày yên giấc, gần như đều phải dùng rượu làm bản thân tê liệt, đầu giường lúc nào cũng có hai khẩu súng. Bởi thực sự quá mức nguy hiểm. Một khi thân phận gián điệp bại lộ, Hình Kỷ Phục chắc chắn sẽ lấy mạng anh; còn nếu thân phận cảnh sát nằm vùng bại lộ, thế lực của ba phe đều sẽ không tha cho anh, dù là có phải đến chân trời góc bể cũng phải băm vằm anh ra.

Ngày đó anh đã thực sự hiểu thấu hàm nghĩa câu nói “làm cảnh sát nằm vùng chính là bước đi trên lưỡi dao sắc nhọn” của cấp trên. Lưỡi dao mỏng manh sắc bén đó nằm đầy dưới chân anh. Anh chỉ có thể bước đi thật chậm, thật nhẹ vì đi sai một bước sẽ bị hàng ngàn hàng vạn mũi dao xuyên tim, chết không có chỗ chôn thây.

Quách Hưng có khả năng là cảnh sát nằm vùng, có thể bị người Vân Nam diệt khẩu bất cứ lúc nào. Đây là tin tức được truyền ra từ nội bộ người Vân Nam, La Vũ là người biết sớm nhất ở Tường Thành.

Anh không thể báo tin vì rất có khả năng thân phận của anh cũng sẽ bại lộ, vậy thì toàn bộ kế hoạch đều sẽ thất bại. Vậy nên anh lập tức liên hệ với cấp trên để xác nhận thân phận của Quách Hưng. Cấp trên tức khắc đưa ra quyết định, để Quách Hưng giao phần chứng cứ mà anh ấy đã thu thập được cho La Vũ, toàn bộ kế hoạch đều sẽ do La Vũ làm chủ.

Vì vậy, La Vũ vốn dĩ sẽ có một cuộc gặp mặt bí mật với Quách Hưng.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, khi La Vũ đến trại cá, thứ anh nhìn thấy chỉ còn là những dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, không biết Quách Hưng đang ở nơi đâu. Anh lần theo dấu chân, đúng lúc bắt gặp ba thiếu niên vội vã rời khỏi hồ nằm sâu trong núi. Anh giật thót, khoảnh khắc nhìn mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, anh như nhìn thấy kết cục của chính mình vậy.

Anh nhảy xuống hồ, thấy thi thể bị buộc chặt. Anh tìm thấy chiếc USB được giấu kỹ tại túi áo trong của Quách Hưng.

Cuối cùng, anh quyết định giữ nguyên hiện trường, đồng thời xóa bỏ mọi dấu vết của bản thân. Trong USB chỉ có chứng cứ phạm tội của những kẻ buôn bán ma túy tại Vân Nam. Nếu đưa ra ngay lúc này, tất sẽ làm xáo trộn kế hoạch, vậy nên anh quyết định tạm thời giữ chứng cứ.

Khi anh đã rời khỏi hồ, đứng trên đỉnh núi cao cách đó rất xa mới lặng lẽ quay đầu, chắp tay chào về hướng thi thể Quách Hưng còn đó.

Khi ấy anh chợt nhớ tới Vưu Minh Hứa. Có điều, những mong chờ thấp thoáng, những uất ức, chua xót của trước kia đều đã tan thành mây khói. Anh chỉ nghĩ, một ngày nào đó của tương lai đến lượt mình bỏ mạng, Vưu Minh Hứa biết thân phận thực sự của anh, liệu cô có chút buồn bã nào chăng?

Chắc là… có nhỉ?

Đột nhiên, anh không còn muốn cô biết nữa.

———

Không chỉ một buổi tối La Vũ ngồi trước bàn cờ từng bước vạch lên kế hoạch.

Anh vứt vỏ quân cờ đen đầu tiên chính là A Hoa – cánh tay đắc lực của Quách Phi Vanh, cũng là người phụ trách ban đầu của cuộc giao dịch lần này. Về Quách Phi Vanh, La Vũ luôn có cảm giác không thể nhìn thấu con người này. Nhìn bề ngoài, anh ta là người đi theo Hình Kỷ Phục lâu nhất, trầm ổn nhất và cũng bình thường nhất. La Vũ không nắm thóp được anh ta bất cứ điều gì nên chỉ còn cách tiếp tục quan sát.

Ai ngờ, sau khi loại bỏ được A Hoa, trên bàn cờ lại nhiều thêm một quân trắng – Vưu Minh Hứa.

Cô lại một lần nữa xông vào tầm mắt của anh.

Vào buổi tối lộng gió và trăng đó, anh dẫn người bám theo A Hoa đến con hồ bên sông, vừa định bước ra thì thấy A Hoa chuẩn bị nổ súng giết Vưu Minh Hứa. La Vũ không chút đắn đo thẳng tay nổ súng giết chết A Hoa.

Dù sao thì tay anh cũng dính mạng người, mà còn không chỉ một mạng!

Anh hiện giờ đã là lão đại quyền cao chức trọng trong xã hội đen, lời anh nói với cô cũng là thật: Kẻ nào động vào cô, anh giết kẻ đó.

Có điều, anh buộc phải kiếm một lý do giải thích cho hành động công khai buông tha Vưu Minh Hứa.

Mà anh cũng chẳng ngờ được trái tim đã chết lặng từ lâu sau khi nhìn thấy người con gái này lại bắt đầu gợn từng đợt sóng không cam lòng. Thế nên anh kéo cô vào trong kế hoạch.

Hãy để anh được tùy hứng một lần. Có lẽ đây cũng là lần cuối.

Huống hồ, hiện giờ anh muốn soán ngôi Hình Kỷ Phục, còn gì có thể rung động ông trùm sắp rửa tay gác kiếm hơn thân phận con rể này nữa? Tuy Hình Kỷ Phục độc ác, tàn nhẫn song lại rất nặng tình nghĩa với người mà ông ta quan tâm. Những năm bên cạnh Hình Kỷ Phục, La Vũ có thể nhận thấy rõ điều này.

Vậy cho nên La Vũ “thả mồi câu” cho Vưu Minh Hứa, cho cảnh sát, và cho Hình Kỷ Phục.

Anh nửa thật nửa giả diễn yêu đương cùng Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa tất nhiên không biết được mục đích của anh nhưng anh thì hiểu rõ tính cô, biết cô chắc chắn sẽ xông vào hang hùm miệng cọp. Anh thỉnh thoảng cố ý tiết lộ chút tin tức cho cô, trên thực tế, anh biết rõ ban đầu cảnh sát định mai phục phía Tây Bắc Quý Châu. Về sau cảnh sát tưởng anh giương Đông kích Tây cũng đều nằm trong tính toán của anh.

Vưu Minh Hứa là con cờ của anh, Hình Diễm Quân cũng vậy. Lão đại Vân Nam, lão đại Tương Đàm cũng vậy.

Thậm chí đến nhóm cảnh sát như Cảnh Bình hay Hứa Mộng Sơn cũng thế. Nhưng anh sẽ dốc hết sức để bảo đảm an toàn tính mạng cho họ. Vì vậy sau khi những cảnh sát này bị bắt làm tù binh, anh đã nói với người phía Vân Nam và lão đại Tương Đàm giao họ cho anh xử lý. Chúng giao họ cho anh không hề do dự, bởi nào có ai bằng lòng để tay mình dính máu nhiều cảnh sát đến thế? La Vũ cản ngay lúc này, chúng mong còn chẳng kịp.

Sau khi chúng lần lượt rời đi, La Vũ lập tức dùng điện thoại vệ tinh thông báo cho cấp trên cứu người. Những cảnh sát khác dễ bảo vệ, nhưng Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn thì rất phiền phức. May thay trước nay anh luôn diễn tốt vỏ bọc ngông cuồng nên mới có thể lợi dụng Vưu Minh Hứa để bảo vệ họ.

Anh đã diễn đến bước này nên không một ai nghi ngờ anh là cảnh sát nằm vùng. Anh khiến thế lực ba phe, cộng thêm cảnh sát nữa là bốn, đều tổn thất nặng nề, cuối cùng người, tiền, hàng đều nằm đủ tại đây. Lão đại Vân Nam và lão đại Tương Đàm tưởng đã nắm chắc phần thắng. Mà La Vũ còn có hai món bùa hộ mệnh là Vưu Minh Hứa và Hình Diễm Quân, anh biết như vậy Hình Kỷ Phục chắc chắn sẽ phải xuất hiện. Còn sau khi ông ta xuất hiện, các phe thương lượng hay liều chết đều không còn quan trọng nữa.

Bởi vì qua bao nhiêu năm không lộ diện, chỉ cần lần này Hình Kỷ Phục xuất hiện trong cuộc giao dịch là anh có thể bắt được ông ta, bắt tất cả đám tội phạm này.

Cũng có nghĩa là, khi đó, lực lượng chi viện của cấp trên cũ được điều động từ Bắc Kinh mới có thể chính thức xuất hiện.

……

Anh nằm vùng tám năm, gần như một mình liên tục bày binh bố trận, một đòn đánh sập ba tổ chức tội phạm khổng lồ.

Làm cảnh sát nằm vùng thực hiện nhiệm vụ đến mức như anh coi như cũng đáng giá rồi.

……

Khi La Vũ trúng đạn gục ngã trong lòng Vưu Minh Hứa, thực chất có một khoảnh khắc tư duy của anh trở nên trắng xóa. Anh cố gắng mở mắt nhìn bầu trời xám xịt, bên tai là tiếng thút thít của cô, là mùi hương trên cơ thể cô. Anh chợt thấy thực ra cuộc hành trình này cũng có rất nhiều ký ức tươi đẹp.

Cô ngồi trong nhà anh, đưa cho anh một chai nước. Đó là lần duy nhất cô có thái độ tốt với anh, dù ngay sau đó cô đã gắn máy nghe trộm vào điện thoại của anh, mà không hề biết là anh cố tình cho cô cơ hội làm vậy.

Anh và cô ngồi trên xe, cô sắp tức nghẹn đến nơi nhưng anh vẫn gác chân lên đùi cô. Thực ra không phải muốn sàm sỡ cô, anh chỉ là muốn được nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô mà thôi.

Còn có, anh bế cô vào xe, ai nấy đều tưởng rằng anh sẽ cưỡng bức cô, còn cô thì như con sư tử  nhịn giận nhìn anh chằm chằm tựa như giây tiếp sau sẽ xé xác anh ra vậy. Cô bị ngốc hay sao, anh nào nỡ cưỡng bức cô. Không làm vậy sao có thể cứu anh em của cô, cũng là anh em của anh cho được?

La Vũ thấy mắt càng lúc càng mờ, ý thức cũng dần trôi đi không cách nào ngăn lại. Anh cảm nhận được tay cô lần đầu tiên ôm anh chặt đến thế.

Cảnh tượng cuối cùng vụt lên trong đầu anh chính là…

Ngày đó, anh ngồi hút thuốc trong một quán rượu bên sông, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước chảy về chốn xa, cảnh tĩnh lặng vô cùng.

Cô dường như đang quan sát, đánh giá anh, chợt hỏi: “Anh không lẽ là… cảnh sát nằm vùng?”

Tim anh nhói lên, đập lỡ một nhịp, thế nhưng khi ngẩng đầu, biểu cảm trên gương mặt lại là nét khinh miệt tột cùng và khó lòng tin nổi: “Em nói gì cơ?”

Cô tin rồi, không còn nhắc lại lời này nữa.

……

La Vũ bỗng thấy khó chịu vô cùng, anh cảm nhận được có chất lỏng đang trào ra khỏi hốc mắt.

Anh nghĩ, mình cuối cùng vẫn không thể mặc cảnh phục, cùng cô đứng dưới ánh mặt trời.
Bình Luận (0)
Comment