Chờ Tôi Có Tội

Chương 278

Đột nhiên, anh bỏ dép, tựa người vào chiếc ghế sofa tràn đầy kí ức này. Ân Phùng nhìn vào phòng ngủ, thấy cô đang bận rộn lôi vali ra khỏi gầm giường.

Vưu Minh Hứa nhớ ra túi đựng đồ tắm giặt được cất trong ngăn khéo tủ phòng khách bèn ra ngoài, vừa bước khỏi cửa phòng ngủ liền thấy người nào đó bỏ dép, cong lưng ôm chân cuộn mình trong sofa, mặt còn gác trên đầu gối. Hình ảnh này quá mức thân thuộc, Vưu Minh Hứa ngơ ngác, tim đập rộn ràng.

Ân Phùng nghe thấy tiếng động bèn ngoảnh đầu, tầm mắt hai người chạm nhau. Vưu Minh Hứa bật cười: “Anh đang làm gì thế?”

Ân Phùng từ tốn hạ chân xuống, xỏ dép, đáp lời với dáng vẻ trưởng thành và bình thản như mọi ngày: “Nhớ chuyện cũ rút bài học mới không được à?”

Cô phục anh rồi, lại còn đường hoàng thốt ra một câu thành ngữ hết sức hoang đường cơ đấy. Có điều, anh cũng đang nhớ những ngày tháng làm Vưu Anh Tuấn chăng?

Vưu Minh Hứa xúc động song cố làm vẻ hững hờ, ra phòng khách lấy đồ rồi quay lại phòng ngủ tiếp tục thu dọn.

Ân Phùng ngồi thêm một lúc mới đứng dậy đi về phía căn phòng kia.

Nhà Ân Phùng không thiếu thứ gì, Vưu Minh Hứa chỉ cần mang theo quần áo và những đồ thường dùng là được. Cô trước nay làm việc nhanh gọn, rất nhanh đã dọn xong, trở lại phòng khách thì không thấy anh đâu.

Căn phòng kia vẫn luôn giữ nguyên hiện trạng kể từ sau khi anh dọn đi. Hóa ra từ ngày đó, những thứ đồ vặt vãnh luôn được xếp chồng bên tường, Trần Phong không mang chúng về.

Vưu Minh Hứa đi vào, thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhà cô nào có phong cảnh đẹp như nhà anh, xung quanh đều là những tòa nhà mọc lên san sát, chỉ nhìn được một góc trời nho nhỏ. Vưu Minh Hứa bước đến cạnh anh, nói: “Ở đây có gì đáng ngắm đâu?”

Anh đáp: “Anh vẫn nhớ cảm giác khi đó. Rất nhiều ngày, nằm trên giường ngắm nhìn bầu trời ngoài kia, anh cảm giác mình chẳng biết gì, cũng chẳng quen ai. Thế giới này quá mức to lớn với anh, tất cả đều là ẩn số. Anh luôn sợ hãi, có những lúc còn bật dậy giữa đêm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em đang ở phòng sát vách, chỉ cần có em, mọi yêu ma quỷ quái đều không đánh bại được em. Vậy là anh không sợ nữa, lại có thể chìm vào giấc ngủ. Anh lại có dũng khí tiếp tục tồn tại trên thế giới này.”

Tuy Vưu Minh Hứa luôn biết Vưu Anh Tuấn khi đó bơ vơ, dựa dẫm vào cô, nhưng lúc này nghe anh đích thân nói ra thì lại khác. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ Vưu Anh Tuấn cuộn mình trong chăn, đôi mắt trong vắt mà hoang mang nhìn ra bầu trời trong đêm tối. Lòng cô nhói đau song ngoài miệng nói: “Em biết, khi đó anh coi em thành mẹ, thành  bảo mẫu.”

Ân Phùng cười nói: “Ăn nói linh tinh. Khi đó dù anh ngốc nhưng cũng biết chuyện nam nữ đấy.”

Vưu Minh Hứa không tin: “Sao có thể?”

Ân Phùng nhìn cô, nói: “Có một khoảng anh chỉ muốn lên giường với em như phát điên.”

Vưu Minh Hứa: “…”

Cô khinh khỉnh nhìn anh, song nghĩ đây chắc chắn là Ân Phùng cố ý chòng ghẹo mình. Vưu Anh Tuấn khi đó đơn thuần, đáng yêu đến thế, sao có thể có loại suy nghĩ phóng túng vậy được?

Ân Phùng lại nói: “Có điều, chuyện đã hứa với em, anh làm được rồi.”

“Chuyện gì?”

Anh kéo cô đứng trước người mình, ôm lấy cô từ phía sau, ép cô tì sát vào ban công. Dù đêm qua đã rất thân mật, song hiện giờ không chút khoảng cách thế này vẫn khiến trái tim Vưu Minh Hứa run rẩy.

Anh dịu dàng nói: “Tòa thành của anh chỉ có em được làm chủ, chỉ có em mới được bước lên. Sau này cùng anh ngắm phong cảnh cuộc đời, ngắm bốn mùa thay đổi. Đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử. Không được rời đi.”

Vưu Minh Hứa cũng nhớ lại chuyện cũ, im lặng tựa trong lòng anh, một lúc sau chợt giãy ra, hỏi: “Nếu đã vậy thì tòa thành của anh đâu?”

Ân Phùng ngơ ngác.

Vưu Minh Hứa quay người, chỉ căn phòng đã trống huơ trống hoác: “Tòa thành đầy ắp hồi ức ngọt ngào của chúng ta sao chẳng thấy đâu thế?”

Ân Phùng hiểu ra, cô đang tính nợ cũ đây mà. Nhớ lại chuyện lúc chuyển đi, anh đúng là không còn lời nào để nói. Lại nhớ đến lúc kéo vali đồ đạc, Trần Phong còn từng hỏi anh: “Để đâu ạ?”

Anh chẳng buồn ngẩng đầu: “Vứt đi.”

Trần Phong khi đó không cất tiếng, rời đi. Không biết cậu ta có làm theo như lời anh nói hay không.

Có điều Ân Phùng lắm chiêu, nghĩ bụng vứt rồi thì lại mua bộ nữa là được. Muốn không để cô phát hiện thì làm cũ chút, thêm mất vết xước chẳng hạn, việc này chẳng phải có Quán Quân rồi đó sao?

Thế là anh mặt không đỏ, tim không đập đáp: “Gấp cái gì? Đều ở nhà anh cả, để trong gara. Nhưng hai chúng ta không thể tiếp tục ngủ trên chiếc giường đó, chật lắm. Thỉnh thoảng ngủ thì còn có chút tình thú.”

Vưu Minh Hứa không ngờ anh vẫn còn giữ nên không khỏi ấm lòng. Chỉ là sao lại bị con người này lấy ra làm trò nữa rồi? Cô quay người ra ngoài.

Ân Phùng túm chặt tay cô, Vưu Minh Hứa bình thản nói: “Đột nhiên em phát hiện chuyển đến nhà anh không hợp cho lắm.”

Ân Phùng nhếch mày, nghe cô nói tiếp: “Nhỡ một ngày nào đó đầu anh lại dở chứng, không nhớ em nữa, thấy có lỗi nhưng lại lực bất tòng tâm thì làm thế nào? Đến lúc đó chẳng phải em sẽ bị anh đuổi ra khỏi nhà à? Vậy thì đúng là mất sạch mặt mũi, em không làm.”

Ân Phùng bật cười, ôm eo cô ghì chặt vào lòng, hai người dính sát lấy nhau, anh nói: “Lại tính nợ cũ? Không sao, vấn đề này dễ giải quyết, hiện giờ trong mắt đám Trần Phong chẳng phải chỉ có mình bà chủ, không coi anh ra gì hay sao? Về nói với họ, nếu có một ngày thế thật thì đuổi anh đi, nhà để cho em. Để anh ăn gió nằm sương ngoài cổng tự hối cải. Khi nào nhớ lại thì mới được vào nhà.”

Vưu Minh Hứa suýt chút bị anh chọc cười, nghiêm túc nói: “Hứa rồi đó nhé.”

Ân Phùng không ngờ cô đồng ý thật, thế là có chút hụt hẫng, hôn lên mặt cô: “Em ác thế.”

Vưu Minh Hứa: “Ai ác bằng anh. Một câu không hợp là cắt đứt chẳng hề do dự.”

Ân Phùng: “…”

Cô vẫn không chịu buông tha. Chỉ là anh nhớ lại thái độ khi đó của mình, Vưu Minh Hứa là người kiêu ngạo nhường nào, lúc đó không nói gì nhưng có lẽ trong lòng vô cùng khó chịu. Ân Phùng mềm lòng, cúi đầu hôn tay cô: “A Hứa, chuyện đó em muốn phạt anh thế nào thì phạt. Là anh nợ em.”

Anh nói vậy trái lại khiến Vưu Minh Hứa không biết đón lời ra sao, cô vốn cũng chỉ trêu đùa anh mà thôi. Thế nên cô ngẫm nghĩ rồi nhướng mày, nói: “Được, phạt anh tự ra ngủ trên giường cầu trượt ở gara một tháng, em sẽ hết giận, bảo đảm sau này sẽ không nhắc lại.”

Anh nhìn cô chằm chằm.

Vưu Minh Hứa quay về phòng ngủ, cong môi cười.

Một lúc sau anh cũng theo vào, lạnh nhạt nói: “Vưu Minh Hứa, đòi cái giá trên trời thì cũng phải cân nhắc chút tính khả thi trước. Yêu cầu này không được.”

“Chẳng phải anh nói muốn phạt thế nào thì phạt sao?”

Anh im lặng vài giây: “Anh nói vậy bao giờ?”

Vưu Minh Hứa túm gối đập anh: “Cút!”

Hai người cứ chí chóe như vậy, bất tri bất giác lại quấn quýt hết từ sofa đến giường. Đợi họ xuống lầu đã là hơn một tiếng sau đó.

Trần Phong đang tựa vào thân xe nhìn điện thoại, Đồ Nha ngồi xổm bên đường chơi game, thấy Ân Phùng kéo vali dắt tay Vưu Minh Hứa đi đến từ xa, Đồ Nha bật cười nhìn Ân Phùng rồi nói: “Xem ra không bị thương.”

Trần Phong cũng nhìn, nói: “Có một loại gọi là nội thương đấy anh biết không? Anh nhìn bà chủ thoải mái thế kia, còn thầy Ân chỉ ngoan ngoãn kéo vali phía sau, mắt còn không dám liếc sang hướng khác. Giờ thì biết về sau ai làm chủ nhà này rồi chứ?”

Đồ Nha lại một lần nữa tiếp thu được bài học mới.
Bình Luận (0)
Comment