Chờ Tôi Có Tội

Chương 289

Gã trước nay chưa từng dọn dẹp sau khi gây án, hiện trường phạm tội vô cùng bẩn thỉu, đủ mọi dấu vết. Xác chết bị vứt tại chỗ, căn bản không hề có ý định che giấu. Nhà gã vừa bẩn vừa thối chẳng khác nào bãi rác, đúng chất nơi ở của một gã tâm thần.

Nhưng nói gã hoàn toàn không có năng lực tổ chức thì không đúng. Vì trước khi gây án, gã sẽ tắm rửa sạch sẽ gọn gàng. Gã còn có đặc trưng phạm tội của riêng mình, mang “vật kỷ niệm” đi. Nhìn từ hai điểm này có thể thấy gã rất có nghi thức cảm. Khi bị truy bắt, gã linh hoạt trốn thoát mọi tầng bao vây dày đặc của cảnh sát, trèo đèo lội suối, hành động cẩn thận, tùy cơ ứng biến, lẩn trốn trong một thời gian dài.

Ân Phùng cầm bút gõ nhẹ lên hồ sơ. Điều này cho biết bản thân Hứa Bá Bình rất có tư duy và tố chất của tội phạm. Nếu não không bị tổn thương do vụ tai nạn kia, trở nên dễ nổi nóng, tâm trạng dễ mất kiểm soát thì trình độ gây án của gã sẽ tốt hơn rất nhiều, cảnh sát e rằng khó lòng bắt được gã.

Tim Ân Phùng đập mạnh, cảm giác như sắp nắm bắt được điều gì. Anh cầm hồ sơ vụ án “sát thủ học trò” lên, đặt hai tập hồ sơ cùng một chỗ, đầu mày nhíu chặt, chìm trong suy tư rồi cười.

Có lẽ làm như vậy sẽ bắt được kẻ đó khi hắn không ngờ tới nhất mà không cần mò kim đáy bể như hiện tại…

Đã nghĩ ra cách, Ân Phùng bèn đặt hồ sơ xuống, đọc không ngừng nghỉ suốt một, hai tiếng khiến anh khá mệt, thấy góc bàn có chai nước khoáng liền cầm lên uống rồi ngả lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng ban trưa rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có người đi trên hành lang, anh hình như nghe thấy tiếng cười và tiếng nói chuyện của Đinh Hùng Vĩ cùng vài ba tiếng bước chân khác. Vết thương vừa lành, tối qua lại ngủ ít, ban nãy còn tiêu hao rất nhiều sức lực, anh bèn nhắm mắt tựa vào trong ghế của Vưu Minh Hứa, nhớ lại ánh mắt bất lực và ngậm ý cười cùng dáng vẻ khi nói “Em uống hết là được chứ gì” của cô, anh không giấu nổi nụ cười.

Muốn ôm cô, muốn làm cô, cứ muốn nhìn cô bị anh ghẹo đến đỏ mặt đòi phản kháng nhưng lại không nhẫn tâm phản kháng.

Giống như con hổ cái cực kỳ hoang dã, từ nay về sau bị anh ôm trong lòng.

Ân Phùng không ngờ mình sẽ nằm mơ, hơn nữa còn mơ về khoảng thời gian bị giam cầm ở Quý Châu.

Tỉnh lại sau lần bị thương này, anh nhớ ra rất nhiều chuyện, bao gồm khoảng thời gian quen biết và yêu đương cùng Vưu Minh Hứa. Cũng nhớ lại không ít việc đã phải trải qua ở Quý Châu, dù chỉ là những kí ức rời rạc, không hoàn chỉnh. Anh luôn có cảm giác bản thân đã quên đi chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng càng cố nhớ đầu lại càng đau nên quyết định bỏ mặc, đợi kí ức và đại não tự hồi phục theo thời gian.

Đoạn kí ức đó khiến tiềm thức của anh tìm cách lẩn tránh, rất ít khi mơ tới tình cảnh khi ấy. Giống như có một tấm chắn ngăn cách hoàn toàn anh và bí mật trong khoảng thời gian đó. Vậy mà không ngờ, sau một buổi chiều đọc rất nhiều tư liệu của các vụ hung án, trong đầu tràn ngập hình ảnh máu tanh, anh lại mơ về những ngày tháng đó.

Đó là một căn phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh hệt như buổi chiều anh đang mơ màng này.

Anh dường như ngửi thấy mùi máu, cơ thể rất đau đớn, mở mắt liền thấy sàn đầy máu. Còn anh mặc chiếc áo phông gần như rách bươm, nằm sấp trên sàn.

Anh ngẩng đầu nhìn, phòng không người, không xa có một chiếc bàn, bên trên có đủ các loại dao, cưa, gậy kích điện, bật lửa… Rất nhiều dụng cụ đều dính máu.

Đó là máu của anh.

Ân Phùng từ từ bò dậy. Dù ngông nghênh như anh lúc này nhìn thấy những công cụ từng “hầu hạ” mình kia cũng không khỏi sợ hãi đến tận cốt tủy.

Bấy giờ tuy không có người trông coi, song anh biết rõ mình sẽ chẳng thể nào thoát khỏi địa ngục này. Nhưng nếu anh đã đứng dậy thì sẽ muốn ra ngoài.

Song anh không biết mình phải đi đâu.

A Hứa đâu, A Hứa của anh đâu?

Ân Phùng đang chìm trong giấc mộng xưa, vừa nhớ đến Vưu Minh Hứa liền thấy ngực đau như bị đục khoét. Bóng tối và nỗi cô độc vô tận đó như một con quái thú đứng ngay phía sau anh. Anh hoàn toàn không biết bàn tay đặt bên cạnh ghế của mình đang siết chặt.

Anh loạng choạng tiến về phía trước trong hành lang tối đen. Vách tường sần sùi lạnh ngắt, sinh động như thật, cảnh tượng quen thuộc như được khắc sâu trong kí ức, anh biết mình từng đến đây, thực sự đã từng đến đây.

Ân Phùng đi đến cửa một gian phòng, từ từ quay đầu.

Anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên trong, rất quen tai. Hai giọng nói đó anh đều từng nghe.

Gian phòng này có cửa sổ nên có ánh sáng, một người đàn ông đứng trước bàn, quay lưng về phía anh. Bóng lưng đó quen thuộc đến thế, cao lớn, thẳng tắp, cũng thích mặc đồ màu đen màu lạnh như anh. Nghe thấy tiếng động, người đó quay đầu, Ân Phùng một lần nữa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng, mờ mịt như chất chứa muôn vàn suy tư kia. Khuôn mặt lạnh lùng gần giống Ân Phùng nở nụ cười nhạt tàn nhẫn.

Ân Trần.

Anh ta nói: “Ân Phùng lại không ngoan rồi, dám lén lút chạy ra ngoài cơ đấy. Hôm qua anh trai chơi cùng cậu như thế, chẳng phải cậu rất thích hay sao? Vì sao không ngoan ngoãn chờ đợi, Ân Phùng… là bảo bối của anh, là ý nghĩa mà anh muốn chứng minh cơ mà.”

Ân Phùng nghe thấy bản thân ngập ngừng gọi một tiếng: “Anh…”

Sau đó, anh thấy nụ cười trên mặt Ân Trần dần tan biến, anh ta nói: “Cậu nhìn thấy rồi, đúng không? Cậu biết rồi.”

Ân Phùng từ từ quay đầu, nhìn người đang ngồi trên ghế bị Ân Trần che khuất chỉ lộ ra nửa người.

“Cậu ta sớm muộn cũng biết.” Ân Phùng nghe thấy người đó nói, giọng vô cùng quen thuộc song anh lại không nhận ra được người đó là ai.

Anh chỉ thấy đó là một người đàn ông, dáng người cao gầy, mặc quần đen áo đen, đeo kính ngồi tại đó. Lòng Ân Phùng như bị thứ gì nặng nề đập trúng, hắn là… hắn là…

Nhưng trong mơ như có một tầng mây sáng vấn vương khắp chốn, Ân Phùng không nhìn rõ được mặt hắn, chỉ có cảm giác vô cùng quen thuộc, anh quen biết hắn. Hắn là… một người khiến người ta không thể coi thường.

Kẻ đó đứng dậy, mặt vẫn như bị mây che phủ, vỗ vai Ân Trần nói: “Tôi nhìn trúng Cố Thiên Thành rồi, quá trình thay đổi và hấp thu của cậu ta giao cho anh đấy.”

Ân Trần đáp: “Được.” Đoạn nhìn Ân Phùng, cười nói: “Vậy cậu ta tính sao?”

Kẻ đó nói: “Nếu đã sắp thành thằng vô dụng thì vứt đi.”

Ân Trần cười nói: “Anh nỡ?”

Kẻ đó nói: “Nỡ. Nhân cách chính là thứ ti tiện, không phá không lập, không chết không sinh.”

Ân Phùng choáng váng, trong đầu là giọng nói quen thuộc không ngừng lặp đi lặp lại.

Không phá không lập, không chết không sinh.

Không phá không lập, không chết không sinh.

Không phá không lập, không chết không sinh.



Anh như sắp nhìn thấy một góc của một chuyện to lớn bị lãng quên, một bí mật bị chôn vùi song lại chẳng thể nhìn rõ được.

Hết chương 289
Bình Luận (0)
Comment