Chờ Tôi Có Tội

Chương 294

Trong phòng họp rộng lớn rực sáng ánh đèn có Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa. Nhìn nụ cười bên khóe môi Ân Phùng, Vưu Minh Hứa chợt thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, rất kiên nhẫn, dịu dàng, còn chủ động đề nghị cùng hai người tầm thường bọn cô nghĩ táo bạo cơ đấy.

Hứa Mộng Sơn không phải người ngoài, Vưu Minh Hứa liền hỏi: “Sao hôm nay anh tốt thế?”

Hứa Mộng Sơn phì cười.

Ân Phùng cũng thấy Hứa Mộng Sơn không phải người ngoài bèn vươn tay qua góc bàn nhéo nhẹ cổ cô, nói: “Chẳng phải là anh nể mặt em nên mới làm vậy?”

Hứa Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng, quá đáng rồi đấy nhé, không thấy anh ấy ngồi thù lù ở đây sao mà còn bày trò ân ái?

Vưu Minh Hứa đập bốp lên tay Ân Phùng.

Lời của Ân Phùng là thật. Vì Vưu Minh Hứa nên anh mới thấy Hứa Mộng Sơn thuận mắt. Hơn nữa hiện giờ Vưu Minh Hứa đã ở bên anh, tuy mới chỉ vài ngày nhưng tim anh dường như luôn được bao trùm trong niềm vui. Tâm tình tốt thì tất nhiên cũng có tâm trạng để đối xử tốt với anh em huynh đệ của cô.

Ân Phùng lúc này vẫn chưa hề nhận ra hành động của bản thân chính là “nịnh nọt mù quáng.”

Anh nói tiếp: “Cũng không phải chỉ độc nể mặt em, dự đoán hành vi của sát thủ học trò chỉ có không nghĩ đến chứ không có không làm được. Thêm một bộ não là thêm một ý kiến, không chừng có thể thu được hiệu quả.”

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn gật đầu.

Ân Phùng nói: “Vậy bắt đầu thôi.” Anh ngả lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực như ông lớn, ngạo nghễ nhìn họ: “Hai người cứ nói thoải mái, không cần quan tâm đúng sai. Không hợp lý đến mấy cũng không sao.”

Cảnh sát điều tra án trước nay luôn đặt logic lên hàng đầu, coi trọng sự chặt chẽ, quả thực rất ít khi có kiểu tư duy điên cuồng kiểu này. Họ thường hay gọi thể loại này là “nghĩ vớ vẩn”. Tuy nhiên hai người vẫn nghe theo lời Ân Phùng, bắt đầu nghĩ vẩn vơ.

Hứa Mộng Sơn cau mày: “Nếu hắn là kẻ cuồng sát, chắc sẽ mua rất nhiều sách và tiểu thuyết trinh thám?”

Ân Phùng đứng dậy, đi đến trước bảng đen, ghi một dòng: “Tiếp tục.”

Vưu Minh Hứa nói: “Hắn sẽ rất quan tâm đến những vụ án xảy ra bao năm qua, quan tâm đến những tin tức về phương diện này.”

Ân Phùng nhếch mày, đón lời: “Thậm chí có khả năng hăng hái đưa ra bình luận và suy nghĩ với những vụ án xảy ra.”

Hứa Mộng Sơn nói: “Nếu hắn hứng thú với Hứa Bá Bình đến thế, liệu có nghĩ cách tiếp cận với những cảnh sát từng giải quyết án đó để nghe ngóng tin tức không?”

Vưu Minh Hứa: “Có khả năng!”

“Có lẽ hắn rất hứng thú với hung khí gây án, mua rất nhiều loại tương tự, ví như kính viễn vọng, găng tay, kính hiển vi, túi bọc xác, dao giải phẫu…”

“Vậy liệu hắn có giải phẫu thi thể không?”

“Dù chưa từng giải phẫu xác chết thì liệu có khả năng từng giải phẫu động vật không?”

“Lần đầu hắn gây án đã tạo nên động tĩnh lớn thế này. Lúc trước chắc chắn đã có quá trình tích lũy và luyện tập. Liệu hắn có ngược đãi động vật? Có từng có tiền án tấn công phái nữ? Liệu có từng đột nhập trái phép nhà người khác?”

“Hắn sẽ xử lý vật kỷ niệm thế nào? Sấy khô? Cho vào lọ? Hay ăn?” Khi Ân Phùng nói đến khả năng này, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều nhìn anh với sắc mặt phức tạp. Trái lại, anh bình thản, tiếp tục suy nghĩ táo bạo như không có chuyện gì: “Sấy khô không đẹp, ăn thì sau này sẽ không nhìn thấy nữa, nên hắn không nỡ. Không chừng hắn sẽ dùng dung dịch formalin với màu sắc đẹp đẽ, bởi dù sao thì rất nhiều phim và sách đều làm như vậy. Khi chúng ta tìm được nơi ở của hắn, chưa biết chừng sẽ phát hiện vài lọ thủy tinh xinh đẹp.”



Sau một tiếng đồng hồ thảo luận, Ân Phùng đã viết kín bảng đen, lại xóa đi rất nhiều khả năng mọi người cảm thấy không thể điều tra hoặc không có giá trị, cuối cùng còn lại năm điều:Hắn có thể đã tiếp xúc với cảnh sát tiếp nhận án mạng năm xưa – cần phải tìm người cảnh sát đó để dò hỏi.Có khả năng hắn rất quan tâm đến tin tức của những hung án, đồng thời bình luận và đưa ra suy nghĩ một cách công khai, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người – có thể tìm manh mối trên mạng xem có kẻ tình nghi hay không.Hắn từng mua những vật phẩm cấm.Có khả năng hắn từng tấn công phái nữ – Điều tra những vụ án bám đuôi, cưỡng hiếp không thành hoặc tấn công phái nữ trong khu vực này thời gian gần đây.Hắn có khả năng từng đột nhập trái phép nhà người khác – Kiểm tra những án tương tự trong khu vực này thời gian gần đây.Thảo luận xong, cả Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều như sáng tỏ. Ánh mắt Hứa Mộng Sơn nhìn Ân Phùng thậm chí còn tăng thêm vài phần tán thưởng, khoác vai Ân Phùng, nói: “Thầy Ân, anh giỏi thật. Giờ em thấy anh và Vưu tỷ đẹp đôi quá đi mất!”

Vưu Minh Hứa liếc Hứa Mộng Sơn, không phản bác.

Đầu mày khóe mắt Ân Phùng ngập ý cười, nói: “Đó là đương nhiên.” Đoạn tiếp tục nhìn Hứa Mộng Sơn nói: “Có cần tôi giới thiệu cho cậu một cô đàn em không?”

Hứa Mộng Sơn cười giả lả, còn Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh, hừ, giới thiệu cả đàn em cơ đấy, thói công tử lăng nhăng lại bốc lên đầu rồi chăng? Anh dám! Còn nữa, hai người này thân thiết đến mức bàn tới phụ nữ từ bao giờ thế?

Vưu Minh Hứa hờ hững: “Cười đủ chưa? Còn không tiếp tục bàn chính sự?”

Hứa Mộng Sơn nháy mắt với Ân Phùng, Ân Phùng hơi đổ người về trước nhìn Vưu Minh Hứa nói: “Tất nhiên phải bàn chính sự, nghe em hết.”

Hứa Mộng Sơn sắp ngấy đến chết bèn ngoảnh đầu sang một bên, Vưu Minh Hứa vẫn Vưu Minh Hứa vẫn chẳng thèm nể mặt Ân Phùng, nói: “Vậy tiếp theo phải điều tra thế nào?”

Những kết luận vừa rồi đều không có chứng cứ xác đáng, nhưng đây là kết quả họ rút ra sau cuộc thảo luận, đều cảm thấy hung thủ rất có khả năng làm ra loại chuyện này.

Ân Phùng nói: “Điểm thứ hai, thứ ba liên quan đến mạng internet, anh sẽ bảo Quán Quân đi điều tra.”

Hứa Mộng Sơn gật đầu: “Vậy em sẽ điều tra điểm một, ba, năm.”

Dứt lời, ba người nhìn nhau, đều nhìn rõ ánh sáng trong mắt đối phương.

———

Ân Phùng và Vưu Minh Hứa về đến nhà đã là hơn 1 giờ sáng. Ân Phùng đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài thì thấy Vưu Minh Hứa nằm bò trên giường, không biết mệt mỏi tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.

Ánh mắt anh nghiêm lại. Ánh đèn dịu nhẹ, tranh sáng tranh tối. Người nào đó chỉ mặc chiếc váy ngủ, làn váy ôm sát thân, phác họa lên dáng hình thon thả mà khỏe khoắn.

Anh bước đến bên giường, cũng không lên tiếng, bắt đầu từ từ sờ mó. Vưu Minh Hứa rùng mình, đập tay anh nhưng anh bổ nhào lên giường, đè cô từ phía sau, vùi đầu xuống.

Vưu Minh Hứa run lên, nói: “Anh phát điên gì thế?”

Anh thản nhiên đáp: “Nhìn thấy em là muốn điên.”

Vưu Minh Hứa: “Đồ t*ng trùng lên não.”

Ngược lại, Ân Phùng nói: “Em coi anh là loại người gì? Anh không quá cuồng nhiệt trong chuyện đó đâu.”

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ biểu hiện của người nào đó sau khi đã hoàn toàn hồi phục vết thương bèn cười lạnh một tiếng, anh lừa con nít chắc?

Ân Phùng tất nhiên cũng nghĩ đến, cười nói: “Anh chỉ cuồng nhiệt với em thôi.”

Vưu Minh Hứa quay người, hai người ôm lấy nhau, lặng lẽ kề sát bên nhau, không khí xung quanh tĩnh lặng mà rất đỗi dịu dàng.
Bình Luận (0)
Comment