Chờ Tôi Có Tội

Chương 298

Đêm đã rất khuya, gần nửa đêm canh ba. Khi đến vị trí của địa chỉ IP kia, Vưu Minh Hứa và những người khác đều khá bất ngờ bởi nơi đây là một tiểu khu rất bình thường, hệ thống an ninh đầy đủ, vô cùng yên tĩnh. Họ còn tưởng rằng nơi tìm được sẽ là ngôi nhà cô độc trong thâm sơn cùng cốc hoặc nhà kho bỏ hoang.

Có thể thấy “cao nhân lánh mình nơi phố thị”(1) quả chẳng sai.

Mọi người đi thang máy, đến trước cửa nhà mục tiêu. Vì không có chứng cứ nên không ai rút súng, Hứa Mộng Sơn lên trước, quan sát một lượt không thấy lắp chuông bèn gõ cửa mấy tiếng.

Không ai hồi đáp.

Là không có người, hay là không trả lời?

Vụ án nghiêm trọng, Ân Phùng còn từng nói “nắm chắc một trăm phần trăm”, Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy người này rất đáng ngờ bèn lập tức trao đổi bằng ánh mắt với Ân Phùng.

Ân Phùng cười mỉm, móc một hộp tròn làm bằng kim loại ra khỏi túi áo, mở nắp, bên trong là một cuộn dây sắt nhỏ, còn có đủ các loại như miếng sắt, chìa khóa vạn năng và băng keo…

Trừ Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, những cảnh sát khác đều ngơ ngác nhìn Ân Phùng ngồi xuống phá khóa, hoàn toàn không thể liên hệ được anh với thầy Ân dẫn dắt bọn họ suy luận trong phòng họp khi trước.

Chẳng bao lâu sau khóa cửa bật mở, Vưu Minh Hứa dẫn người xông thẳng vào trong. Đây hóa ra chỉ là một căn phòng trống, bốn bức tường trống hoác, trên đầu họ là một đường dây điện nối với vài bóng đèn treo lơ lửng trên trần.

Hứa Mộng Sơn bật công tắc điện, cả căn phòng lập tức sáng bừng. Nhưng khi nhìn thấy rõ mọi thứ trong gian phòng khách này, tất thảy đều chết sững.

Tường vẫn trống, sàn xi măng, không thiết bị và đồ dùng gia dụng. Bức tường đối diện họ treo đầy ảnh, chỉ liếc qua liền nhận ra ngay số ảnh này thuộc về hai cô gái.

Một người là Lạc Đình, một người là Chu Đan(2).

Nhìn từ góc độ thì toàn bộ số ảnh này đều là chụp trộm hoặc chụp vội, ghi lại cảnh họ đi trên đường, vào quán ăn cơm, ra khỏi trung tâm mát-xa, đi đến dưới nhà… Sống lưng Vưu Minh Hứa lạnh toát. Bên cạnh bức tường đầy ảnh còn treo một bảng đen, bên trên vẽ rất nhiều tuyến đường, đánh dấu thời gian và địa điểm. Ân Phùng còn đứng bên cô nói: “Xem hắn làm tiêu chuẩn đến nhường nào này, đủ đem đi làm bản mẫu được rồi đấy.”

Vưu Minh Hứa không biết Ân Phùng dùng tâm trạng gì để thốt ra câu nói này, mặt cô ngày càng lạnh, tiếp tục quan sát tình trạng căn phòng.

Cửa sổ có rèm, toàn bộ đều là màu đen, rất dày, lúc này được kéo kín mít, không hở một khe, ngăn chặn hoàn toàn mọi tầm nhìn từ bên ngoài. Chính giữa căn phòng, ngay dưới ngọn đèn là một chiếc bàn vuông nhỏ. Lúc này bóng điện lơ lửng trên trần, chiếu sáng mặt sàn quanh bàn, không hiểu vì sao lại có chút rợn người.

Trên mặt bàn có cốc uống nước, bàn phím rời, chuột, lót chuột song lại không thấy máy tính. Đầu cắm dây cáp mạng bị vứt trên bàn. Máy tính đã bị đem đi.

Đây có lẽ chính là vị trí của IP kia.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, vài thứ đồ nằm chất chồng trên sàn, trong đó có một vali, Hứa Mộng Sơn mở ra, nói: “Là vài bộ quần áo.” Bên cạnh còn có túi nilong đen to, Hứa Mộng Sơn ngồi xuống, mở ra thì sững sờ, lập tức gọi Vưu Minh Hứa đến.

Hóa ra bên trong có một sợi dây thừng dính máu, còn có một xấp khẩu trang chưa dùng, mũ, bọc giày và găng tay,…

“Mẹ kiếp chính là hắn!” Hứa Mộng Sơn mừng rỡ reo lên, “Chắc như đinh đóng cột!”

Những cảnh sát khác cũng kích động, không ngờ chỉ dựa vào vài câu phân tích của Ân Phùng đã sờ đến tận hang ổ thủ phạm. Tuy trước đó họ không có chứng cứ nhưng giờ thì chứng cứ khắp phòng rồi.

Vưu Minh Hứa cũng nở nụ cười, lập tức gọi điện hồi báo cho Đội trưởng Đinh, xin thêm tiếp viện và nhân lực. Nhưng vừa ngắt cuộc gọi Vưu Minh Hứa đã thấy Hứa Mộng Sơn nghiêm mặt: “Vưu tỷ, chỗ này còn có thứ khác.” Những thứ này nằm trong góc tường phía sau chiếc túi vừa nãy.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bước đến xem đều ngây người.

Góc tường có năm lọ thủy tinh tinh xảo, trong đó hai lọ có đựng đồ, thân lọ còn dính ảnh của nạn nhân. Ba bình còn lại trống rỗng.

Vưu Minh Hứa chợt thấy buồn nôn, ghê tởm, khó chịu và giận dữ khôn cùng, bèn ngoảnh đầu sang hướng khác. Ân Phùng cũng nhìn mấy lọ đó, song sắc mặt vô cùng bình thản: “Hắn quả nhiên đã chuẩn bọ lọ thủy tinh đẹp…” Phát hiện Vưu Minh Hứa khác lạ, anh ôm cô vào lòng, nói: “A Hứa, quên cái này đi.” Sau đó thì quay sang trừng mắt với Hứa Mộng Sơn.

Hứa Mộng Sơn cũng khó chịu khi thấy những thứ này, nhưng bị Ân Phùng lườm nguýt thì lại thấy ấm ức. Đây là chứng cứ quan trọng, Vưu tỷ không thể không xem được. Cuộc sống của cảnh sát chẳng phải là thế này hay sao? Họ đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng không muốn thấy, nhưng vẫn phải tiếp tục nhìn.

Vưu Minh Hứa thoát khỏi tay Ân Phùng, nói: “Em không sao.”

Hứa Mộng Sơn ngẫm nghĩ, nói: “Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, kẻ đó còn chưa quay về, chúng ta có nên…” Mắt anh ấy vụt lên tia sáng: “Ôm cây đợi thỏ ở đây luôn không?”

Sau vài giây suy nghĩ, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn một góc trên trần nhà, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng cũng nhìn theo. Góc tường có lắp máy quay, đồng thời đang hướng thẳng về phía cửa phòng khách, chưa biết chừng họ đã bị đối phương phát hiện ngay giây phút đầu tiên đặt chân vào căn phòng này rồi.

Vưu Minh Hứa nói: “Chỉ e đã đánh rắn động cỏ, hắn thấy bị giám sát thì sẽ không trở lại. Chúng ta phải nhanh chóng xác nhận thân phận của hắn, chủ động xuất kích bắt người!”

Ba người đều nghiêm mặt. Xác nhận thân phận hung thủ không phải chuyện khó. Nơi đây là hang ổ của hắn, có vân tay, sau khi thu thập DNA là có thể xác nhận ngay lập tức. Nhưng cần phải có thời gian. Nếu hung thủ đã bị kinh động rồi lẩn trốn, họ sẽ lại phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa.

Chính lúc này, điện thoại của Vưu Minh Hứa đổ chuông, thấy cuộc gọi đến là của nhân viên kỹ thuật lúc trước cô nhờ thì vô cùng mừng rỡ. Cô nhớ lại khi đó Ân Phùng rủ cô đi mát-xa, không những bị từ chối, còn bị cô khinh bỉ, song một câu nói của anh đã chạm đến lòng cô.

Nếu hung thủ có thể truy cập vào hệ thống này, vậy chẳng phải không cần mạo hiểm tiếp xúc trực tiếp với nạn nhân mà vẫn có thể lựa chọn chính xác mục tiêu phù hợp đó sao?

Nhưng Vưu Minh Hứa đã dò hỏi hết toàn bộ nhân viên trong hai trung tâm mát-xa, tất nhiên cũng bao gồm cả những nhân viên có khả năng tiếp xúc với hệ thống này song không phát hiện kẻ tình nghi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không nghĩ đến hướng điều tra này.

Lời của Ân Phùng khiến cô nhớ tới một câu: Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.

(1) Trong những chương trước tác giả để tên nhân vật là Bành Đan, nhưng có lẽ do nhầm lẫn nên chương này lại để thành Chu Đan, mình tạm thời giữ nguyên như tác giả.

(2) Nguyên văn “Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝). Có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”. Đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, đó mới là ẩn sĩ chân chính.

Hết chương 298
Bình Luận (0)
Comment