Sắp đến bữa trưa, Trần Phong chỉ huy đầu bếp chế biến một bàn đầy thức món hồi trước Ân Phùng yêu thích.
Hôm nay, cả con tim Ân Phùng đều đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn, ngồi cười nhìn cả bàn thức ăn. Dưới mông là chiếc ghế đẩu nhỏ cũ kĩ lấy từ phòng ngủ của Vưu Minh Hứa. Anh nghĩ chiếc ghế này chắc chắc là đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Vưu Minh Hứa nên yêu thích không rời tay, đi đâu cũng xách nó theo.
Đợi đến khi thức ăn đã được dọn lên gần hết, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hỏi: “Sao Minh Hứa còn chưa về?”
Trần Phong đáp: “Buổi trưa chị ấy không về mà ăn tại đơn vị.” Thấy Ân Phùng im lặng thì vội bổ sung: “Những người đi làm như chị ấy, thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, không thể về nhà ăn cơm.”
Ân Phùng sờ lớp da ghế đã cũ mèm đến nhẵn bóng, hơi cúi đầu hỏi: “Vậy buổi trưa cô ấy ăn gì?”
Trần Phong ngẫm nghĩ, đáp: “Chắc là ăn ở nhà ăn, Cục cảnh sát có nhà ăn. Trước kia, khi thầy đến thăm Cục cảnh sát đã từng tới đó. Lúc về thầy còn cằn nhằn đồ ăn nơi đó làm mất hết cả hứng sáng tác của thầy.”
Ân Phùng trầm mặc một hồi, ngón tay vẽ vòng tròn trên ghế da, nói: “Tôi hiện tại không giống với người đó. Hồi trước tôi thấy không ngon, chưa biết chừng là do không có khẩu vị, bây giờ lại thấy ngon thì sao? Anh cứ nhìn chỗ quần áo hồi trước anh ta mặc mà xem.”
Trần Phong bình tĩnh nói: “Em vẫn còn thẻ thông hành lần trước bọn họ đưa, mấy phân cục thầy đều có thể tự do ra vào.”
Ân Phùng ngẩng đầu cười: “Tiểu Phong Tử* anh hữu dụng quá, những món này đều thưởng hết cho anh đó.”
*Trong tiếng Trung, ‘phong tử’ còn có nghĩa là kẻ điên.Trần Phong nhếch khóe miệng: “Cảm ơn thầy Ân.”
———
Vừa tới giờ nghỉ trưa, từng tốp cảnh sát tiến vào nhà ăn, cũng có những người đi ăn bên ngoài. Vưu Minh Hứa hôm nay lười vận động, cô cùng Hứa Mộng Sơn, Phán Giai và mấy người nữa đi vào nhà ăn tấp nập.
Không hiểu vì sao tâm trạng ngày nay của Vưu Minh Hứa rất tốt, rất có khẩu vị bèn mua thêm suất lẩu đơn. Đây cũng đã là một bữa ‘sang’ rồi, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai mỗi người bưng một suất cơm, Phán Giai nói: “Woa, bụng dạ Vưu tỷ hôm nay tốt quá, em cũng phải ăn ké một hai miếng mới được.” Hứa Mộng Sơn nói: “Mình cũng muốn. Tiền lương tháng trước tiêu sạch rồi. Không có tiền mua lẩu.”
Vưu Minh Hứa liếc xéo bọn họ rồi nói với cô nhà bếp: “Lấy thêm cho cháu hai lạng rưỡi thịt dê, cảm ơn ạ.”
Phán Giai: “Lão đại đúng là lão đại.”
Hứa Mộng Sơn: “Kích động.”
Ba người cười nói rôm rả ngồi xuống một chiếc bàn trống. Vưu Minh Hứa đẩy nồi lẩu ra giữa, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.
Chẳng lâu sau, những người của bàn bên cạnh đều đã rời đi từ bao giờ bọn họ cũng không để ý.
Gần như chỉ mấy giây sau đó, có người bưng đĩa đồ ăn xông tới ngồi phịch xuống. Động tác người đó hơi gấp gáp thu hút sự chú ý của đám Vưu Minh Hứa ba người ngẩng đầu nhìn.
Sau đó, cả ba đều cứng đờ.
Người đàn ông mặc chiếc áo T-shirt hình Astro Boy màu xanh lục, quần cùng kiểu dáng, đi đôi giày trắng tinh xinh xắn, gương mặt phớt hồng, hơi cúi đầu. Như phát hiện ra tia nhìn kinh ngạc của bọn họ, anh từ từ ngẩng đầu, song hoàn toàn bỏ qua hai người còn lại, chỉ tập trung trên mặt Vưu Minh Hứa. Thấy cô không cười, Ân Phùng chột dạ, thấp thỏm bất an lại tiếp tục cúi đầu.
Hứa Mộng Sơn nở nụ cười ngóng xem kịch hay nhìn Vưu Minh Hứa, tiếp tục vùi đầu ăn thịt dê.
Phán Giai cũng chớp chớp mắt nhịn cười, chứng kiến Vưu Minh Hứa như đang hóa đá bên cạnh, tiếp tục tán dóc cùng Hứa Mộng Sơn.
Cho dù là thế, song đôi tai hai người như đang dựng đứng cả lên, chờ đợi trò mèo vờn chuột, yêu hận đan xen giữa Vưu Minh Hứa cùng nhà văn nổi tiếng mất trí nhớ này.
Vưu Minh Hứa buông đũa đi tới cạnh bàn anh, ngồi xuống vị trí đối diện, đè nén giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Ân Phùng nói: “Trần Phong nói là tôi từng chê bai đồ ăn ở đây. Nhưng tôi cứ cảm thấy bản thân trước kia chẳng đáng tin chút nào, muốn đích thân nếm thử xem sao.” Đôi mắt anh đảo đi đảo lại.
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc bèn nói: “Ân Phùng, đây là nơi tôi làm việc, không phải ở nhà, cũng không phải nơi để chơi. Anh không thể đi theo tôi trong thời gian đang làm việc.”
Ân Phùng cúi đầu chọc đũa lên khay đựng thức ăn, không cất tiếng.
Vưu Minh Hứa quả thật ghét chết bộ dạng này của anh, bởi nó khiến ngọn lửa giận của cô không tài nào bùng phát được.
Bên kia, hai người Hứa Phán đều nghe rõ mồn một, còn đang cười trộm. Vưu Minh Hứa lạnh lùng liếc xéo hai người bọn họ, cô nhớ lại ánh mắt đêm qua Ân Phùng nằm trên hành lang ngẩng đầu nhìn cô. Cô thầm thở dài, dứt khoát bê nồi lẩu của mình sang, đặt trước mặt Ân Phùng.
Đôi đũa của cặp đôi Hứa Phán gắp hụt, bọn họ bắt đầu gào hét: “Ấy, ấy, ấy……”
Vưu Minh Hứa chẳng buồn đoái hoài đến hai người, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Thấy Ân Phùng vẫn cúi đầu bất động, cô bình thản nói: “Chẳng phải muốn nếm thử sao? Ăn mau đi.”
Ân Phùng ngẩng đầu quan sát sắc mặt cô: “Được!”
Hai người dùng bữa trong im lặng, Vưu Minh Hứa hỏi: “Bây giờ thấy ngon hay không ngon?”
Ân Phùng do dự một chút mới đáp: “Cũng tạm. Tôi có thể nuốt được.”
Vưu Minh Hứa phì cười, nói một cách thản nhiên: “Ngon hay không đều phải ăn hết, biết chưa? Phải trân trọng đồ ăn. Cảnh sát chúng tôi thường phải thực hiện nhiệm vụ, căn bản không có cơ hội ăn những món này. ‘Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan’.”*
* Câu trên xuất phát từ quyển “Tự trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng, đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.Anh gật đầu cái rụp, cúi đầu ăn lấy ăn để.
Vưu Minh Hứa nghĩ: Vì sao bà đây phải dạy anh ta điều này cơ chứ? Shit, không lẽ cô coi bản thân là mẹ anh ta thật rồi?
Không lâu sau, có hai người cảnh sát cao to chạy đến, cười ngại ngùng chào hỏi Vưu Minh Hứa: “Vưu tỷ.” “Vưu tỷ.”
Vưu Minh Hứa: “Ừ.”
Không phải do tuổi tác của cô lớn hơn bọn họ mà do cô ‘bá danh vang dội’, Vưu tỷ giống như biệt hiệu của cô hơn. Có những khi đến Cục trưởng cũng buột miệng gọi cô là Vưu tỷ. Một cảnh sát hỏi: “Đây là tác gia Ân Phùng sao? Tôi là độc giả trung thành của anh ấy!” Người còn lại nói: “Tôi cũng vậy!”
Ân Phùng lần này xảy ra chuyện, nội bộ cảnh sát ít nhiều cũng nghe phong thanh.
Vưu Minh Hứa không biểu lộ thái độ, Ân Phùng nhìn liếc qua bọn họ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Một anh cảnh sát khó che giấu nỗi xúc động: “Đúng thế! Anh ấy giống hệt với hình ảnh trên mạng. Ân tác gia, anh, có thể kí tên cho tôi không?”
“Tôi cũng muốn được anh kí tên, có được không? Ân tác gia?”
Hai người rút ra cuốn sổ mini tùy thân dùng để ghi chép vụ án, cũng đã chuẩn bị sẵn cả bút kí tên.
Ân Phùng không có biểu cảm gì, không biết là do hồi trước đã quen với cảnh này; hay là căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì. Anh chỉ nhìn bọn họ lần nữa, sau đó nhìn Vưu Minh Hứa như đang chờ đợi phụ huynh cho ý kiến.
Vưu Minh Hứa đột nhiên cảm thấy cục diện này khá mới mẻ.
Vậy nên cô thoải mái gật đầu.
Ân Phùng liền hạ đũa, nhận lấy cuốn sổ, khoảnh khắc cầm cút bút anh chợt sững người, sau đó lưu loát viết ra hai chữ như rồng bay phượng múa: Ân Phùng.
Cho dù bản thân Vưu Minh Hứa chữ xấu như gà bới cũng nhìn ra được nét chữ ấy rắn rỏi, vừa cuồng ngạo vừa ngang tàn, vô cùng đẹp mắt.
Kí xong hai tên, anh trả lại đồ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Hai anh cảnh sát hết ngắm nhìn chữ kí rồi lại nhìn người, niềm vui không để đâu cho hết, một người dè dặt hỏi: “Ân tác gia, chúng tôi có thể… chụp ảnh cùng anh không?”
Lần này chưa cần trưng cầu ý kiến Vưu Minh Hứa, Ân Phùng đã hơi nhíu mày.
Vưu Minh Hứa mở miệng: “Được rồi, người ta còn phải ăn cơm. Được kí tên còn chưa thỏa mãn? Lăn đi mau.”
Hai anh chàng cười hì hì, không miễn cưỡng bọn họ mà nói thêm mấy câu cảm ơn mới rời đi.
Hết chương 32