Chờ Tôi Có Tội

Chương 324

Đồ Nha đang cười ngây ngốc cũng bị Trần Phong kéo đi, chỉ để lại hai người họ. Một đám mây bay qua bầu trời, thung lũng trở nên âm u.

Hai người bước đi trên sạn đạo gỗ trơn ướt.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Hồi trước anh từng đến đây chưa?”

“Chưa.”

“Vậy sao lại chọn nơi này?”

“Trần Phong tìm trên mạng.”

Cô dừng bước, nói: “Anh đưa em đến đây làm em rất bất ngờ đấy.”

“Vậy hả? Vậy em thấy anh nên đưa em đến nơi nào?”

Vưu Minh Hứa chỉ cười không đáp. Cô không nói được là đi nơi đâu, nhưng với tính cách đó của anh, cô tưởng không phải là nơi xa hoa dát vàng thì cũng là một nơi thanh tịnh vắng bóng người, chứ không phải đến một điểm du lịch bình thường du sơn ngoạn thủy như bao cặp đôi bình thường khác thế này. Mọi thứ quá mức bình thường trái lại sẽ không còn bình thường nữa.

“Anh bảo Trần Phong là không cần phải tìm nơi nào quá mức đặc biệt, anh chỉ muốn đưa em đến một nơi vừa náo nhiệt nhưng cũng không quá ồn ào thôi.” Anh nói.

Vưu Minh Hứa ngẩn người, tựa như hiểu ra điều gì bèn nắm tay anh, nói: “Ừ, em rất thích.”

Anh nói tiếp: “Vả lại, tiết trời ở đây thoáng mát, tối cũng không cần bật điều hòa, êm đềm yên tĩnh, không khí tốt biết bao. Anh muốn làm gì em thì làm. Em cũng sẽ không toát mồ hôi kêu gào khó chịu.”

“Cút.”

Phía trước xuất hiện một hang núi tối um, nhìn qua không thấy được đầu bên kia. Nước không ngừng nhỏ nhọt xuống từ vách hang. Ân Phùng kéo tay cô đi vào trong. Vưu Minh Hứa tất nhiên là chẳng hề sợ hãi, tuy nhiên đất rất trơn, gần như không có ánh sáng, lại có bậc thang nên hai người cũng bước chậm hơn.

Ân Phùng chợt nói: “Nếu là một cô gái yếu ớt thì lúc này chắc đã treo cả người lên người anh, run lập cập gọi ông xã đòi ôm ấp rồi đấy.”

Vưu Minh Hứa cười nói: “Nếu giờ mà là Vưu Anh Tuấn, chắc đang treo cả người lên người em, run cầm cập gọi A Hứa đòi ôm đấy.”

Ân Phùng bật cười thành tiếng, không rõ vì sao mà anh vẫn ghé sát được vào tai cô trong cảnh tối om thế này, cắn nhẹ thùy tai cô rồi nói: “A Hứa, ôm anh.”

Vưu Minh Hứa đẩy anh ra. Ai ngờ lỡ tay dùng sức hơi mạnh, mặt đất lại trơn, anh loạng choạng như sắp ngã. Vưu Minh Hứa vội thò tay kéo anh lại, hai người đều trượt nhẹ, cuối cùng Ân Phùng rên khẽ một tiếng vì đập lưng vào vách đá, cũng ôm trọn Vưu Minh Hứa vào lòng.

Vưu Minh Hứa hỏi vội: “Đau không?”

Lời còn chưa dứt hẳn đã bị anh xoay người đè lên vách, nhưng cảm giác phía sau lưng cô rất êm, vì tay anh đang làm đệm đỡ. Dù Vưu Minh Hứa có một trái tim sắt đá cũng bị rung động trước từng chút chu đáo ngọt ngào của người đàn ông lão làng này, lồng ngực cô nóng hổi. Nhưng rồi lại nghĩ: Anh quả nhiên rất biết cách cưa cẩm phụ nữ.

Song anh đã cúi xuống, tìm được môi cô một cách chuẩn xác trong bóng tối. Hơi thở nơi anh lạnh lùng mà ấm áp.

“Anh yêu em.” Anh nói với chất giọng trầm thấp.

Vưu Minh Hứa ôm cổ anh: “Em cũng yêu anh.”

Anh vừa hôn vừa cười trầm: “Ít quá… nhiều thêm chút nữa… A Hứa… Chỉ cần trong mắt em không còn nhìn thấy anh, là anh…”

“Ưm… cái gì… vớ vẩn…”

Đợi đến khi hai người bước ra khỏi hang động, Vưu Minh Hứa thấy như đang bước trên mây, trái tim mềm nhũn. Còn anh vững chãi ôm lấy cô, ngoại trừ gương mặt anh tuấn hơi phớt hồng thì không còn điểm bất thường nào khác.

Về sau, hai người gần như không nói chuyện, tựa như chẳng cần nói điều gì, song một bầu không khí nào đó đang âm thầm bao quanh cả hai. Nó như tách biệt hai người khỏi những người xung quanh. Nó vô hình, vô thanh, nhưng tồn tại ở khắp mọi nơi.

Vưu Minh Hứa cũng không biết vì sao, rõ ràng hai người đã bên nhau lâu như vậy nhưng đoạn đường tiếp theo, chỉ cần một ánh mắt tĩnh lặng của Ân Phùng, một lời nói nhẹ nhàng ngắn ngủi và cả những đụng chạm khi anh vươn tay về phía cô, đều khiến tim cô loạn nhịp, ngại ngùng.

Không lâu sau, họ đi đến nơi sâu nhất của khu du lịch, nơi này có thác nước lớn nhất, rộng nhất, cũng hùng vĩ nhất, hàng ngàn dòng nước trắng xóa đổ xuống, bọt nước tung bay, như thiên binh vạn mã, khí thế ngút trời.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều dừng bước ngắm nhìn rất lâu.

Bốn người phía Đồ Nha đã đến từ lâu, họ cũng có chút phấn khích, lượn đi lượn lại trên đài ngắm cảnh, Tiểu Yến và Đồ Nha nghịch ngợm nhất, tạo đủ mọi kiểu dáng để chụp hình. Chẳng qua Tiểu Yến tạo đều là kiểu thả tim, sư tử hoặc binh sĩ. Còn Đồ Nha phần lớn đều là giả vẻ thâm trầm, lúc thì là kẻ suy tư, chốc lại hóa thân thành người đứng nhìn về nơi xa. Vưu Minh Hứa cười ngất.

Bấy giờ Trần Phong bước đến nói: “Nhờ người chụp ảnh cho chúng ta nhé.”

Tiểu Yến cười ngoác miệng chạy đến. Quán Quân hừ một tiếng, song cũng không đi ra xa mà đứng im bất động. Đồ Nha cất giọng nói thật thà hưởng ứng: “Được đấy!”

Ân Phùng không lên tiếng, tỏ vẻ thế nào cũng được. Vưu Minh Hứa bật cười, kéo họ tới rồi vẫy tay gọi Quán Quân. Quán Quân bấy giờ mới chậm rì rì đi đến, Tiểu Yến, Đồ Nha cũng chạy lại.

Trần Phong tìm một người qua đường rồi cũng chạy về, đứng phía ngoài cùng.

Người chụp hộ là một thanh niên, cậu ta nhìn nhóm người trước mắt có già có trẻ, có nam thanh nữ tú, còn có cả một ông chú mặt mày nham hiểm, tuy thấy tổ hợp này có hơi quái đản, nhưng vẫn rất thân thiện hô to: “Tôi đếm một, hai, ba, cười nào…”

Mấy người trong khung hình đều nở nụ cười.

Bọt nước như màn sương mù dày đặc ùa lên họ từ khắp phía. Thác nước cuồn cuộn, ánh nắng rạng rỡ, thung lũng bao phủ trong sắc xanh ngút ngàn.

Tiểu Yến cười ngoác miệng, Trần Phong cười ấm áp, Đồ Nha cười chất phác, Quán Quân như cười như không.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đứng giữa, anh ôm vai cô, hai người cũng đều đang mỉm cười.

Về sau, Quán Quân đã rửa tấm “ảnh gia đình” này thành một bức to đùng treo trong phòng khách. Thực ra mỗi lần họ nhìn ảnh đều thấy khá ngại ngùng nhưng có những lúc lại không nhịn nhìn được ngắm thêm nhiều hơn một chút.

Về sau nữa, khá nhiều năm trôi qua, biệt thự nhiều thêm một thành viên nho nhỏ, mặc chiếc áo sơ mi và quần Tây ngắn đầy vẻ thân sĩ, tay sờ cằm ngắm ảnh một hồi rồi dùng giọng điệu ung dung chỉ ra: “Quán Quân, bác cười cứng nhất.”

Quán Quân bực mình: “Nhóc con! Tối nay đừng có ngủ với bác nữa!”

Chú bé con cười mỉa: “Nói nghe như cháu muốn ngủ với bác lắm vậy, lần nào cũng là bác bắt cháu ra khỏi giường bố mẹ.”

Quán Quân: “Ôi ôi…”

Đây là những chuyện sau này.

Khoảng thời gian ở Quý Châu họ vui chơi cả ngày, tối đến lái xe vào một thảo nguyên trên núi cao, ở trong một khách sạn  kiểu túp lều dân túc.

Hoàng hôn dần buông xuống, thảo nguyên đã vắng tanh. Nơi họ ở rất cao, tổng cộng cũng chỉ có hơn chục “túp lều” nên vô cùng thanh tịnh.

Từ trong lều nhìn xuống có thể thấy sườn núi nghiêng nghiêng, cây xanh khắp núi và thảm hoa rực rỡ sắc màu, sương mù nhảy múa trên lưng núi, họ như đang ở trong một thế giới khác vậy.

Thế nên đến những người như Quán Quân, Đồ Nha đi chân trần trên hành lang gỗ của khách sạn mái vòm cũng mang theo chút nhàn tản. Còn Vưu Minh Hứa ngồi trên hành lang gỗ nhìn ra xa, nhìn lại họ mới phát hiện họ rõ ràng giống hệt Ân Phùng, đều là những người đàn ông trầm lặng và lãnh đạm. Đến Tiểu Yến im lặng ngồi một mình nơi tận cùng hành lang cũng vậy.

Thể lực của Ân Phùng quả nhiên là yếu nhất trong nhóm. Khi Vưu Minh Hứa về phòng, phát hiện anh tắm xong đã nằm nhoài ra giường ngủ mất. Giường vốn được trải ngay sát sàn, người đàn ông cao gầy như anh nằm bò trên giường như đứa trẻ, mặc kệ tất cả chìm vào giấc ngủ say nồng. Vưu Minh Hứa nhìn thôi đã thấy ấm lòng, bước đến đắp chăn cho anh, giảm ánh sáng đèn phòng xuống, sau đó mỉm cười nghĩ, xong đời rồi. Sao quanh đi quẩn lại vẫn có cảm giác như cô đang làm mẹ vậy.
Bình Luận (0)
Comment