Toàn bộ chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi. Anh ta thu dọn đồ đạc, đeo túi lên lưng. Trên đất, trên giày và trên tay đều bê bết máu nhưng anh ta chẳng hề để ý mà chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào camera.
Camera Quán Quân lắp đặt tại nhà Vưu Minh Hứa đều có chất lượng hình ảnh vô cùng rõ nét. Cho nên giờ phút này, cảnh sát có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt tuấn tú dưới chiếc mũ lưỡi chai kia đã gầy hơn thời gian trước, mày kiếm, mũi cao, da trắng, càng khiến đôi mắt đó thêm sâu xa thâm thúy.
Anh ta nhìn về phía này phải có đến nửa phút, gương mặt không mang bất cứ biểu cảm nào.
Vưu Minh Hứa ngây ngẩn.
Cô chợt nhận ra, trong mắt Ân Trần lúc này không có điên cuồng tàn bạo, không khát máu, nó tựa như biển sâu, tất thảy bão táp mưa sa đều lặng gió, chỉ còn lại nét yên ắng vô ngần. Đôi mắt đó bỗng khiến cô thấy giống mắt Ân Phùng.
Vì sao Ân Trần lại có một ánh mắt như vậy?
Anh ta đang nhìn gì?
Ân Trần cúi đầu, rời khỏi nhà cô.
Vưu Minh Hứa nhớ lại lời Ân Phùng –
Anh ta đến để báo thù. Vì anh ta đã chẳng còn gì nữa.Chỉ còn lại một mình anh ta. Tất thảy những kẻ khác đã bị bỏ tù, từ nay trên đời không còn kẻ trừng phạt. Anh ta liệu có hay chăng bản thân chẳng qua chỉ là một trong vô số những cuốn sổ da đen của Phạm Thục Hoa?
Cuốn sổ cuối cùng.
———
Vưu Minh Hứa đứng ngoài cửa nhà. Khóa cửa lành lặn. Cô móc chìa khóa mở cửa, những cảnh sát phía sau cẩn thận bước vào nhà.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng từ từ bước vào.
Dù đã xem qua băng ghi hình song lúc này nhìn tận mắt, Vưu Minh Hứa vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lặng lẽ âm thầm lan tràn khắp nhà.
Phía trước là bức tường nhuốm máu, vừa như con quái thú nhe nanh múa vuốt, vừa như cánh rừng thần bí lẳng lặng ra đời.
Chiếc hộp nhỏ được Ân Trần để lại đang nằm trên mặt bàn, đã có nhân viên giám nghiệm tiến tới, vừa mở ra sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Vưu Minh Hứa đi đến, nhìn vào chiếc hộp trong tay anh ấy.
Đó là một chiếc hộp gỗ hết sức bình thường, to khoảng bằng bàn tay. Trong hộp là một ngón tay. Phần mặt cắt máu thịt lẫn lộn, máu đã khô, thành hộp dính đầy máu. Ngón tay đó là mới bị chặt ra rồi đặt vào trong hộp. Quan sát kĩ hơn, Vưu Minh Hứa phát hiện manh mối – ngón tay khá gầy, thon dài, giống tay của đàn ông. Nếp nhăn khá sâu, có vết nám của tay người già.
Tim cô giật thót.
Hứa Mộng Sơn bước đến, đón lấy chiếc hộp, nhìn kĩ rồi nói: “Ngón tay này là bị chặt sống, thời gian chắc không đến 24 tiếng.” Hiện tại là 9 giờ sáng, cũng tức là, ngón tay này bị chặt xuống vào sau 9 giờ tối ngày hôm qua.
Vai Vưu Minh Hứa nặng trĩu, Ân Phùng đang ôm lấy cô.
“A Hứa, người thứ hai là em.” Anh nói.
Đầu mày Vưu Minh Hứa run nhẹ, nói: “Em không sao.”
Lời này của cô, Ân Phùng và Hứa Mộng Sơn đều hiểu.
Ân Phùng chỉ nhẹ xoa đầu cô, anh biết cô không cần ai phải nói thêm điều gì.
Ân Phùng quay đầu, phía đối diện chiếc bàn đặt ngón tay bị chặt là một mặt tường, chiếc tủ được kê sát tường, nơi này chính là vị trí Ân Trần đã nhìn chằm chằm trước khi rời khỏi, cũng là nơi giấu camera.
Trên tủ là di ảnh của Vưu Minh Hứa. Vưu Nhuy Tuyết xinh đẹp ngọt ngào nhưng không mất nét khí khái hào hùng, đôi mắt trong veo ngời sáng.
Anh ta đang nhìn bà ấy, dùng ánh mắt đó để nhìn mẹ cô.
Lòng Ân Phùng gợn sóng, tạm thời nhịn không nhắc đến.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn những vết máu đỏ lòm, hỏi: “Máu ở nhà Mộng Sơn là của Hình Kỷ Phục. Vậy đây là máu của ai?”
Hứa Mộng Sơn im lặng không lên tiếng. Nếu đây là máu bị rút ra từ cơ thể bố mẹ anh, tuy không đến độ mất mạng nhưng cũng chẳng dễ sống.
Khóe miệng Ân Phùng chợt nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Có lẽ không phải máu của bố mẹ Mộng Sơn.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều nhìn anh.
Cũng chính lúc này, điện thoại của Ân Phùng vang lên, lại là Trần Phong gọi tới.
“Thầy Ân, việc thầy bảo em điều tra đã có kết quả rồi. Họ… về nước vào ba tháng trước, nơi sống chính là ở Tương Thành. Nhưng hình như không qua lại với ai… Thầy biết đó, dù họ có mất tích vài ba tháng cũng chẳng có gì là kì lạ. Em gửi địa chỉ cho thầy rồi, cũng đã bảo Đồ Nha đi đến đó kiểm tra rồi.”
Khi Ân Phùng buông điện thoại không có bất cứ biểu cảm nào, tựa như cũng không hề phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh. Anh đứng lặng một hồi, hai phút sau mới chuyển địa chỉ sang cho Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn.
“Lập tức cho người đi tra địa chỉ này.” Ân Phùng nói, “Xem có phát hiện gì không.”
Hứa Mộng Sơn không hỏi bất cứ câu gì, quay người đi ngay tắp lự.
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt Ân Phùng: “Nơi đó là nơi nào?”
Ân Phùng bình tĩnh đáp: “Đó là nơi ở mới đây của bố mẹ anh.”
Vưu Minh Hứa thảng thốt, Ân Phùng đột nhiên cười nói: “A Hứa, anh giống em, cũng không sao cả.”
Cảnh sát nhanh hơn Đồ Nha. Bởi vì tối qua có người báo án chính tại địa chỉ đó. Chỉ có điều vì không ở trong cùng một khu nên phía Chi cục Lộc Sơn vẫn chưa biết chuyện.
Rất nhanh, Hứa Mộng Sơn đã có được báo cáo sơ bộ về vụ án.
Người báo án là bảo vệ của tiểu khu, thời gian là hơn 9 giờ tối qua.
Đó là một khu biệt thự.
Vợ chồng họ Ân sống tại một căn trong đó.
Khoảng 9 giờ 30 phút tối, căn biệt thự này đột nhiên bốc cháy, bộ phận quản lý tài sản của tiểu khu vội vã báo cho đội phòng cháy chữa cháy, đồng thời tổ chức dập lửa. Khoảng tầm 10 phút sau, đội phòng cháy chữa cháy đến nơi, 20 phút sau, lửa được dập tắt.
Đã điều tra rõ, nơi bị hỏa hoạn không phải nhà chính của biệt thự mà là một gara hai cửa độc lập trong sân viện. Khi lửa được dập tắt, thế lửa đã lan đến nhà chính, một mặt tường bị thiêu đốt đen xì nhưng chưa lan ra toàn bộ.
Trong gara bị cháy không phát hiện xác chết.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy xông vào nhà thì phát hiện không có người, nhưng phát hiện trên bức tường trong phòng ngủ chính dính đầy chất lỏng màu đỏ đáng ngờ, thậm chí còn chưa khô hết.
Trong điện thoại của Hứa Mộng Sơn có ảnh của hiện trường.
Căn phòng tĩnh mịch, máu tươi nở rộ trên tường đầy ghê rợn. Trong biển máu tung bay từng chuỗi hạt như bọt sóng.
Giống hệt như hai hiện trường trước đó.
Không có thứ gì được lưu lại.
Ngoài ra, cảnh sát trực thuộc nơi đó sau khi đến nơi, dựa trên dấu vết hiện trường đưa ra phán đoán rằng nơi đây đã có một khoảng thời gian không người sinh sống. Những vết máu đó đã được họ lấy mẫu, đang tiến hành đối chiếu DNA. Chỉ là kho dữ liệu quá lớn, lại không có phương hướng nên vẫn chưa thu được kết quả.
“Mộng Sơn.” Ân Phùng mở lời, “Bảo cảnh sát bên đó đối chiếu với DNA của bố mẹ cậu.”
Trái tim Hứa Mộng Sơn như bị một cây kim dài đuồn đuột đâm mạnh, nói: “Được.”
Ân Phùng nhìn chỗ máu trên bức tường sau lưng Vưu Minh Hứa: “Máu nơi này đối chiếu với bố mẹ tôi.”
Vưu Minh Hứa bỗng vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Anh ta muốn làm gì? Chơi trò chơi à? Hay giở trò thách thức?”
Ân Phùng lạnh nhạt đáp: “Không, là nghi thức.”
———
Vưu Minh Hứa chưa từng nghe Ân Phùng nhắc đến bố mẹ, một lần cũng không.
Cô cũng không chủ động hỏi.
Trên một vài phương diện, cô và anh là cùng một loại người.
Cho nên, hiện giờ nghe nói bố mẹ anh về nước, hơn nữa rất có khả năng gặp bất trắc, Vưu Minh Hứa không biết nên nói gì với anh.
Một hàng người nhanh chóng đi xuống tầng lầu của Trung tâm Quản lý và điều hành giao thông.
Vưu Minh Hứa đi WC rất nhanh, lúc xuống thì thấy Ân Phùng đang đứng chờ cạnh xe cảnh sát, Hứa Mộng Sơn ngồi trên ghế phụ lái. Nhìn Ân Phùng có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười ấm áp với cô, hoàn toàn không nhìn ra được chút nét hoảng loạn khi bố mẹ ruột đang có nguy cơ gặp nạn.
Nghĩ sao mà châm biếm, cô nào có khác gì.