Chờ Tôi Có Tội

Chương 348

Thực ra Hứa Mộng Sơn cũng hết cách, anh trốn được một ngày không trốn được cả đời, chẳng cần nói đến anh bạn nối khố và đám chị gái trong Cục đặc biệt hy vọng làm mai cho chàng thanh niên chững tuổi xuất sắc là anh, bố mẹ già lại càng mong ngóng đến mức sắp không chịu ngồi yên nữa rồi. Lần này là vụ mai mối do Đinh Hùng Vĩ ra mặt đảm bảo với bố mẹ anh, nói là một cô giáo tiểu học thanh tú lại dịu dàng có cô con gái đặc biệt trọng tình nghĩa lại hiểu chuyện, đảm bảo sẽ khiến họ vừa lòng. Ba ngọn núi đè xuống cùng lúc, Hứa Mộng Sơn chỉ đành cắp mông đến.

Thực ra dù đến hiện tại phải đối mặt với những chuyện này, tuy không biểu lộ ra mặt song sâu trong nội tâm, Hứa Mộng Sơn vẫn sẽ cảm thấy phiền phức.

Một tách trà rất nhanh đã cạn đáy, anh gọi phục vụ đến rót thêm. Ngón tay gõ trên mặt bàn, sắc mặt bắt đầu có chút khó coi. Chính vào lúc này, anh nghe thấy mấy cô gái ở bàn bên cạnh cười khúc khích.

Hứa Mộng Sơn bưng tách trà được châm đầy nhưng không uống ngay mà lặng nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên.

Là một nhóm con gái lạ mặt, đều chỉ khoảng ngoài hai mươi, tràn trề sức sống thanh xuân. Hứa Mộng Sơn nhìn một lúc, mắt bỗng cay xè bèn cúi đầu cười.

Trái tim vốn bức bối như được vỗ về dần bình tĩnh lại, tâm tình cũng tốt lên. Thậm chí, còn sinh chút tò mò và chờ đợi với cô gái xa lạ sắp gặp mặt.

Lại một lúc nữa trôi qua, anh ngẩng đầu thì thấy trong hành lang phía đối diện có một bóng hình trẻ trung mảnh mai đang tiến về phía này. Cách một khoảng cách, người qua lại tấp nập, trong tiệm nóng bức, anh nhất thời vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó, nhưng không rõ vì sao thứ cảm giác yên bình, tốt đẹp đó vẫn đang lan tràn trong lồng ngực.

Người càng lúc càng gần, cũng nhìn rõ tướng mạo, Hứa Mộng Sơn bỗng căng thẳng, mặt cũng đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng rồi đứng dậy, lòng thấp thỏm không yên.



Cùng đêm đó, bầu trời biên giới Vân Nam lại đổ mưa tầm tã, xối khắp rừng mưa nhiệt đới.

Cảnh Bình mặc bộ đồ ngụy trang quân sự, hai tay buông thõng cầm súng cùng mấy đồng nghiệp ẩn mình trong rừng rậm, lặng lẽ như những con báo chờ mồi.

Không ai nói chuyện.

Không một ai nói chuyện.

Nước mưa, mồ hôi lăn xuống theo má họ, rất ngứa nhưng không một ai thò tay gãi. Mà trong đó, người có ánh mắt sắc bén nhất, nham hiểm nhất chính là Cảnh Bình, cũng là người chỉ huy hành động lần này.

Mưa như trút nước.

Âm thanh đó giấu trong tiếng mưa, nếu không tập trung lắng nghe sẽ chẳng thể phát hiện. Nhưng thính giác của Cảnh Bình là được tôi luyện trong hoàn cảnh này mà ra, anh nghe rõ mồn một. Hai hàng mày dày rậm của anh nhíu lại, ra dấu tay. Mấy đồng chí cảnh sát điều tra ma túy như những cánh cung căng chặt, mỗi tấc da thịt dưới bộ ngụy trang quân sự đều chuẩn bị bộc phát sức mạnh.

Mục tiêu đã xuất hiện.

Hai gã thanh niên dường như không hề phát hiện bản thân đang bị theo dõi. Cả hai đều đeo balo, đội nón nỉ, nhìn thẳng phía trước, tiến bước trong rừng cây. Bên hông đều phồng to vì giấu súng.

Cảnh Bình lúc này càng giống như bức tượng điêu khắc, dựa trên thân cây cứng nhắc, lạnh lẽo và ẩm ướt, nhìn chúng từng bước đặt chân vào vòng bao vây.

Gần như là trong tích tắc, trong rừng mưa mịt mùng rực sáng ánh đèn, vô vàn cảnh sát lao ra như hổ vồ mồi. Tiếng súng vang trời.



Lần hành động truy bắt này rất thành công.

Tuy đối phương chỉ có hai người song hai kẻ này đều là tội phạm buôn bán ma túy lão làng, lần này vì số lượng hàng cần vận chuyển lớn nên đã đích thân xuất trận mà không hề hay biết cảnh sát đã giăng thiên la địa võng đưa chúng vào tròng.

Mưa đã ngừng, tiếng giày của những chiến sĩ cảnh sát giẵm trên lá khô xào xạc. Mấy cảnh sát áp giải hai tên tội phạm buôn bán ma túy về phía xe cảnh sát đang đỗ cách đây không xa. Hai kẻ đó não nề, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa. Tuy nhiên khi đi đến bìa rừng, một kẻ trong số đó đột ngột quay đầu hét lên: “Cảnh Bình! Hôm nay mày bắt bọn tao, phá hỏng chuyện của anh Bột, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho mày! Mày cứ đợi bị săn lùng tìm giết đi! Mẹ kiếp…” Người cảnh sát bên cạnh bịt miệng gã ta lại.

Những cảnh sát có mặt tại hiện trường đều ngoảnh đầu nhìn, có người nhìn gã tội phạm, có người nhìn Cảnh Bình, nhưng không có bất cứ một ai lên tiếng.

Cảnh Bình đã mai phục suốt một buổi tối, vừa nãy còn đích thân truy bắt tội phạm nên sớm đã thấm mệt, anh đang tựa mình vào thân cây, bên cạnh là những anh em đồng chí cùng vào sinh ra tử đã rất nhiều năm. Một tay anh gác trên đầu gối, hút thuốc, mắt khẽ híp, dáng vẻ vẫn cực kỳ nhàn tản mà lạnh lùng như chẳng hề nghe thấy những lời tên kia đã nói. Anh chia cho đồng đội mỗi người một điếu thuốc, cùng bàn bạc những công việc tiếp theo.

Hai tên tội phạm đã bị nhốt trong xe, xung quanh cũng thanh tịnh hơn nhiều.

Cảnh Bình ngước lên ngắm nhìn sắc trời dần trong vắt sau mưa, mây trôi lững lờ trên sắc xanh thẳm. Cao cao trên ngọn cây, một chú chim ưng không biết bay đến từ đây, dang rộng đôi cánh bay lượn bầu trời mênh mông rộng lớn.

Cảnh Bình cũng không biết vì sao mà lòng chợt vô cùng khoan khoái, anh ngẩng đầu, nở nụ cười.



Anh từng thấy chim ưng trên bầu trời chưa?

Tất nhiên là rồi.

Cảnh sát hình sự bọn em giống những con chim ưng trên trời, chỉ có thể dang rộng đôi cánh bay lượn. Mọi mất mát, biệt ly, đau thương, phấn chấn, không sợ hãi và vui buồn đều là những phong cảnh đã được định sẵn trên con đường này.

Cho dù đôi cánh bị bẻ, chân tay bị gãy, máu chảy đầm đìa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bay về phía trước.

Trên con đường này, người người có tội, người người vô tội.

Lòng tham không đáy, lòng son vẫn còn.

Vậy để em bay lượn cùng anh, được không?

Được.

Mong nhìn thấy tình yêu và sùng bái, quên lãng và khắc cốt ghi tâm của anh. Người đó mãi mãi là em. Đổi thành người khác không được, bất cứ ai khác trên đời đều không được.

Chỉ có em.

Lấp lánh như sao, dẫn lối anh đi.

Có thể đánh bại mọi yêu ma quỷ quái,

đưa anh vào thế giới tươi đẹp, thiện lương.

(Hoàn chính văn)
Bình Luận (0)
Comment