Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ Toa rướn cổ lên, mặt kề sát vào.

Đôi mắt kia như muốn chen vào khe cửa, con ngươi xám trắng đảo quanh thăm dò, đồng tử của bà ta rất nhạt, chỉ có một tầng xám nhạt.

Khi nhìn thấy Kỷ Vô Hoan, đồng tử bắt đầu đảo sang trái, tốc độ rất chậm.

Chậm rãi, chậm rãi, dường như muốn lọt khỏi tròng mắt!

Bà ta nhìn sang bên trái, thấy Nhiếp Uyên đứng sau cửa, như phát hiện ra một con mồi rất thú vị, nụ cười trên mặt càng thêm vặn vẹo.

KỷiVôiHoanichứngikiếnitấticả,ichỉicảm thấy bủn rủn cả người, hoảng hốt không thôi, sau lưng rịn mồ hôi lạnh.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi tất cả hiện ra trước mắt vẫn làm cậu sợ run!

Hôm đó ở hành lang cậu thấy không rõ bà ta, lúc này, đèn pin dưới đất vừa vặn chiếu lên mặt Đỗ Toa, khuôn mặt vốn trắng bệch lại càng thêm đáng sợ, bà ta không ngừng chen vào cửa, bóng tối vừa lúc che đi nửa mặt dưới.

Giống như một lỗ thủng lớn!

Cũng may Kỷ Vô Hoan đã có plan B, đỡ vách tường mới không ngã xuống.

Kỷ Vô Hoan không phải người có lá gan lớn, chỉ là có suy nghĩ nhanh nhạy thôi, nói dễ nghe là thông minh, nói thẳng tuột ra thì là trí tưởng tượng bay cao.

Vậy nên lúc này, sau một hồi hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt híp cong lại của Đỗ Toa có hơi quen quen.

Rất giống một cái emoticon trên mạng.

Buồn cười.jpg

Chương 19

Ý nghĩ này vừa nảy ra, cậu lại cảm thấy không đáng sợ đến vậy.

Nhưng cậu còn chưa kịp thở phào thì cái mặt trắng bệch đang kề lên cửa đột nhiên biến mất.

Hở? Kỷ Vô Hoan tuy khó hiểu nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Quả nhiên! Một giây sau, rầm một tiếng, cửa bị huých mạnh ra, suýt chút nữa đập vào mặt Nhiếp Uyên.

Cũng may Nhiếp Uyên phản ứng nhanh, lập tức chống lại, hai tay đẩy được cửa khép vào một chút.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch kia lại xuất hiện, nửa mặt dưới máu chảy đầm đìa kề sát khe cửa, lần này Kỷ Vô Hoan có thể nhìn rõ cả khuôn mặt của bà ta, một vết cắt dài ở miệng, không có môi, chỉ có răng trắng hếu!

Một nửa mặt xámi trắng một nửa máu thịt lẫn lộn, sườn mặt còn treo lủng lẳng miếng da! Giống như Lý Liên miêu tả, đầu bà ta dị dạng, dài hơn đầu người bình thường, hiện ra hình thang.

Ánh sáng dưới đất vừa vặn chiếu lên mặt bà ta, hiệu quả này chật thật y như phim kinh dị 3d!

Kỷ Vô Hoan đột nhiên cảm thấy gọi bà ta là quái vật là không đúng, định mệnh phải gọi là nữ quỷ!!

Một bàn tay tái nhợt từ khe cửa tiến vào, móng tay sắc nhọn bám lấy cạnh cửa.

“Cót két cót két —— ”

Móng cào lên khe cửa phát ra âm thanh rợn người, ngón tay gầy vặn vẹo như nhện bò về phía Nhiếp Uyên.

Nhiếp Uyên tập trung nhìn, không chút sợ hãi, thấy bàn tay kia càng ngày càng gần, sắp mò tới chóp mũi của hắn, đột nhiên đá một phát lên ván cửa.

Đỗ Toa đau đớn tru lên một tiếng, rút cánh tay về, cặp mắt khủng bố trừng trừng lườm vào khe cửa, đồng tử màu xám kéo hết sang bên trái, bà ta liều mạng đẩy cửa phòng ra, mặt chen đi vào, lấy góc độ quỷ dị nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Uyên.

Từ góc độ của Nhiếp Uyên sẽ không thấy rõ mặt Đỗ Toa, chỉ có thể nhìn ra khuôn miệng như chậu máu cách hắn càng ngày càng gần, nhưng hắn vẫn không hề hấn gì, thậm chí lại đạp một phát lên ván cửa.

Lần này đã hoàn toàn chọc giận Đỗ Toa, bà ta trợn mắt, phẫn nộ mắng chửi, hai tay thò vào trong khe cửa muốn bẻ đôi cái cửa ra!

Nhiếp Uyên cắn chặt răng, đầu gối cũng chống lên.

Con quái vật này quá trâu bò!

Lâm Cương nghe tiếng cửa đập rầm rầm sợ run cả người, anh thật sự không thể đè nén lại nỗi sợ hãi này, run rẩy quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy được hai bàn tay trắng bệch bám lên cửa, sợ tới mức suýt nữa kêu lên.

Kỷ Vô Hoan chạy qua chạy lại duỗi cổ nhìn ra ngoài, bởi vì ánh sáng chiếu từ phía sau cậu nên khi đứng gần sẽ cản mất ánh sáng, đứng xa lại thấy không rõ, chưa kể Đỗ Toa vẫn luôn cử động, mặc dù đã có vài lần áp sát mặt lên, nhưng lại không thấy toàn thân bà ta.

Bọn họ vừa không thể để Đỗ Toa tiến vào, lại muốn thấy rõ bộ dáng của bà ta.

Không được, cứ thế nữa sẽ không ổn.

Tim Kỷ Vô Hoan đập bình bịch, gần như vượt qua khỏi khả năng chịu đựng của con người, suy nghĩ lại càng thêm tỉnh táo.

Thấy Nhiếp Uyên đã sắp không chống đỡ nổi, tại thời khắc nguy cấp này, Kỷ Vô Hoan lại càng thêm tỉnh táo.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thể lực Nhiếp Uyên sẽ bị mài mòn, quái vật tiến vào là chuyện sớm muộn.

Muốn ngừng sao? Nhưng đã rất vất vả đi đến bước này…

Tự hỏi ba giây, Kỷ Vô Hoan làm một quyết định mạo hiểm.

Cậu cầm lấy đèn pin đặt trên sofa, vọt tới khe cửa, trước khi Nhiếp Uyên kịp ngăn lại đã chỉnh đèn pin tới mức mạnh nhất, chiếu thẳng vào mắt Đỗ Toa. Đỗ Toa hét lên một tiếng, lui về sau vài bước, Nhiếp Uyên lập tức đè lại cửa, chỉ lộ ra một khe nhỏ đủ để Kỷ Vô Hoan kề mặt tới khe cửa nhìn!

Dưới ánh sáng của đèn pin, cuối cùng đã nhìn thấy toàn thân con quái vật kia!

Cùng lúc đó, Đỗ Toa đã quen với ánh sáng cường độ cao, đột nhiên lao tới, gần như mặt dán mặt với cậu.

Kỷ Vô Hoan có thể nhìn thấy cơ thịt nửa mặt dưới rúm ró máu me, trong lỗ chân lông còn có lông tơ rất nhỏ, như một con sâu vặn vẹo, còn có thể ngửi được mùi máu trên mặt bà ta, đối diện với đống răng nanh bén nhọn.

Rốt cuộc cậu đã thấy rõ.

Đầu bà ta không phải dị dạng, mà đó là mũ!

Thấy Đỗ Toa lại muốn đẩy cửa, Kỷ Vô Hoan cầm đèn pin đập lên mặt bà ta.

Đỗ Toa kêu thảm một tiếng, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, Nhiếp Uyên bộc phát ra sức mạnh lớn nhất, đè lại con quái vật đang nổi giận.

Kỷ Vô Hoan vọt tới góc tường, cầm lấy di động đặt dưới đất.

Cậu lật điện thoại qua, màn hình vẫn sáng, vừa mở khóa màn hình ra.

Tại hành lang truyền đến một tiếng nhạc vang dội ——

“Vương nổ*!”

*Bài đẹp nhất trong đấu địa chủ (mình không tìm được thông tin tiếng Việt nào về trò này, nên mấy tên bài đều là dịch theo ý hiểu)

Sau đó là tiếng nhạc nền pháo hoa hò hét vỗ tay.

Quái vật đã thò được nửa người vào đột nhiên dừng lại, cứng ngắc rụt trở về.

Khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận càng thêm dữ tợn, bà ta mắng một câu gì đó, đột nhiên xoay người!

Lâm Cương thấy toàn bộ quá trình, sợ tới mức ruột gan như muốn nổ tung, thấy bà ta rời đi còn cảm thấy kinh ngạc cộng thêm may mắn. Nhưng còn chưa kịp thở phào đã bị động tác tiếp theo của Nhiếp Uyên dọa cho suýt cắn phải đầu lưỡi.

Khi tiếng bước chân biến mất khỏi hành lang, đi vào phòng cách vách, Nhiếp Uyên lại mở cửa đi ra ngoài theo!

Hắn không muốn sống nữa sao?! Lâm Cương không thể tin nổi, tại sao có người dám tự dâng tới trước mặt quái vật?!

Hắn nhanh chóng rút chìa khóa cắm trên cửa, đi ra tới hành lang.

Sau khi vào phòng, Đỗ Toa phát hiện di động đặt ở góc tường, trên màn hình vẫn là pháo hoa nổ bùm bùm, không ngừng nói “Chúc mừng chiến thắng!” Bà ta phẫn nộ dẫm vỡ di động, vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông đứng ở cửa.

Bà ta lập tức vọt tới.

Nhiếp Uyên miệng ngậm đèn pin, trước một bước đóng cửa lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười lạnh, cắm chìa khóa vào, vòng một vòng.

Cạch, đã khóa.

Đỗ Toa ở bên trong gào thét ầm ĩ, đập cửa rầm rầm, tiếng kêu khủng bố quanh quẩn trong hành lang.

Mấy người trong phòng sợ hãi ôm chăn run rẩy.

Bà ta càng điên, Kỷ Vô Hoan lạii càng yên tâm.

Bọn họ thành công.

Đỗ Toa không thể đi xuyên vách tường như linh hồn.

Không có chìa khóa, bà ta cũng không ra được!

Nhiếp Uyên xoay người, vừa lúc thấy Kỷ Vô Hoan đi ra, vì thế ném chìa khóa cho cậu: “Gọi bố chứ?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vì sao Tròn Tròn kiên trì bắt Lầy Lầy gọi bố như vậy?

Nhiếp Uyên: Sao nào? Khó chịu lại không thể xả ra à?

Kỷ Vô Hoan: Đoán xem tôi có gọi không?
Bình Luận (0)
Comment