Chọc Nhầm Lão Đại Nhiều Tiền

Chương 5


Hạ Thụy nghe mẹ giới thiệu, đây là bác sĩ Trần, người yêu mới của mẹ.
"Con có thể gọi là chú Trần", mẹ Hạ nói rồi kéo ghế, "Nào, ngồi đi."
Hạ Thụy chào người đàn ông xa lạ kia một cách máy móc rồi ngồi xuống ghế.
Hóa ra mục đích hôm nay mẹ gọi cậu đến ăn chỉ là vì muốn giới thiệu cho cậu biết người yêu mới của mẹ à?
Chú Trần là một người rất lịch thiệp nho nhã, nói chuyện với mẹ Hạ còn không quên hỏi thăm chuyện học hành của Hạ Thụy.
Hạ Thụy ngồi đó, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đ ĩa thức ăn trên bàn, trả lời câu được câu không, rõ ràng là đang mất tập trung.

Sắc mặt mẹ Hạ dần thay đổi, còn chú Trần kia thì có vẻ vẫn rất lịch sự, vẫn luôn mỉm cười, ra vẻ mình không để tâm.
Lúc đi vui vẻ bao nhiêu, còn bây giờ, Hạ Thụy chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc bữa ăn này.
Từ rất lâu rồi cậu đã nhận ra, gia đình mình vĩnh viễn không thể trở lại như lúc xưa được nữa.
Cũng không biết bao giờ kết thúc, Hạ Thụy chỉ nhìn thấy chú Trần kia đứng dậy rời khỏi bàn ăn là cậu cũng đứng phắt dậy đi khỏi luôn.
Mẹ Hạ đuổi theo sau lưng.

"Hạ Thụy, hôm nay con sao vậy?"
"Con không sao, con đang rất mừng cho mẹ."
Mẹ Hạ: "Con mừng mà thái độ con như vậy à? Ban nãy chú Trần hỏi con nhiều thế mà con chỉ trả lời có mấy câu cho qua."
Hạ Thụy nhìn mẹ cậu: "Thế mẹ muốn con phải nói như thế nào?"
"Đột nhiên mẹ không nói trước, dẫn con đến gặp một người xa lạ, còn để con đón sinh nhật mẹ cùng với người đàn ông mà con chưa từng gặp mặt đó.

Chẳng lẽ con phải tỏ ra thân thiết nhiệt tình à?"
Mẹ Hạ tỏ ra bất lực: "Hạ Thụy, con 18 rồi, có những chuyện con phải hiểu rõ."
Hạ Thụy im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Con hiểu rõ mà mẹ, vậy nên nếu như ngay từ đầu mẹ nói với con mẹ đi ăn tối với bác sĩ Trần kia thì con sẽ không đi cùng làm phiền mẹ đâu.

Mẹ có người yêu mới, vậy con vui cho mẹ."
"Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.

Hôm nay đừng buồn vì con.

Con tự về nhà được ạ."
Nói rồi cậu xoay người rời đi.
Mẹ Hạ ở đằng sau nói với theo một câu: "Con vẫn thực sự không hiểu."
Bây giờ Hạ Thụy không quan tâm đ ến chuyện có hiểu hay không nữa, ba mẹ đã ly hôn, mẹ có người yêu mới, cậu sẽ không ích kỉ ngăn cản mẹ, hay ba muốn tìm một người ở bên cạnh chăm sóc mình thì cậu cũng sẽ không có ý kiến.
Ra khỏi hành lang nhà hàng, lúc đến chỗ ngoặt, Hạ Thụy lập tức chạm mặt với một người.
Lúc đầu mẹ Hạ đặt bàn trong phòng VIP, ban nãy ra khỏi phòng, hai mẹ con ở bên ngoài nói chuyện mà không để ý, vì xung quanh cũng có các phòng VIP khác đang ăn uống nên đóng cửa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, nói câu gì là tiếng sẽ vô cùng rõ, huống chi hai mẹ con cậu còn nói to như thế.

"Lần thứ ba rồi nhỉ, cậu tên là Hạ Thụy đúng không?"
Người vô tình chạm mặt với Hạ Thụy không ngờ lại là Phùng Duệ Hiên.
Hạ Thụy bây giờ cực kì không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, cậu nhìn anh một cái rồi định đi lướt qua người anh.
"Cậu về nhà kiểu gì?"
Hạ Thụy dừng bước, quay lại: "Anh nghe thấy hết rồi à?"
Phùng Duệ Hiên nhún vai: "Hai mẹ con cậu nói chuyện khá to, không chỉ tôi mà có vài nhân viên khác cũng nghe thấy rồi."
Chuyện của nhà mình để người khác biết được, Hạ Thụy cũng chẳng lạ gì nữa, hồi trước ba mẹ mới ly hôn cũng như vậy mà.
"Tôi biết rồi!"
Phùng Duệ Hiên khá bất ngờ với phản ứng của Hạ Thụy.
"Tôi là ông chủ của nhà hàng này, nhân viên của tôi sẽ không có ai đi kể lể mấy chuyện này đâu."
Hạ Thụy thì bất ngờ khi biết Phùng Duệ Hiên là ông chủ của nhà hàng này, nhưng cũng chỉ là hơi bất ngờ thôi, cậu lại ừ tiếng nữa rồi rời đi.
"Lạnh lùng như vậy à?"
Hạ Thụy không care.
"Cậu nói mừng cho mẹ cậu mà mặt như bánh đa nhúng nước thế kia thì mẹ cậu sẽ tin chắc?"
Hạ Thụy: "Anh có ý gì?"

"Tôi không có ba mẹ nên không hiểu cảm giác đó như thế nào.

Nhưng nếu có gia đình rồi lại chia tay, tan vỡ thì cũng sẽ rất buồn.

Bây giờ cũng muộn rồi, bắt taxi mà đi về."
Hạ Thụy định hỏi anh không có ba mẹ nghĩa là sao, thế nhưng mới nói được chữ anh thì Phùng Duệ Hiên đã bảo.
"Nhanh lên, tôi sắp đóng cửa rồi đấy!"
Hạ Thụy không nhiều lời nữa, đi ra khỏi cửa.

Gió đêm đầu hạ vẫn còn chút hơi lạnh khiến Hạ Thụy tỉnh táo hơn.
Cậu chợt nhận ra, hình như Phùng Duệ Hiên vừa mới an ủi cậu đúng không?.

Bình Luận (0)
Comment