Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 50

Nghe thấy hai chữ quấy rầy, đôi mắt vốn dĩ đang híp lại của Kim Hạo chợt mở ra, khóe miệng dần dần thu lại.

Anh ta nổi tiếng là đẹp trai nhất thành phố, bây giờ lại trở thành quấy rầy sao?

Anh ta thu tay lại, khoanh trước ngực, nhìn thẳng vị chủ tịch trẻ tuổi này.

Dáng dấp thanh thuần, lỗ mũi tinh vi, cái miệng nhỏ nhắn với đôi môi đỏ tươi, rõ ràng khiến người ta rung động, lại bày ra bộ dáng kín kẽ.

Loại phụ nữ này, nhất định đã trải qua không ít......đàn ông.

Giống như dựa vào tường, dựa vào sự nâng đỡ của đàn ông, ngồi lên chức chủ tịch; lúc này mói có thể giải thích, một cô con gái riêng không quyền không thế, có thể bò lên được vị trí này.

Cô có bao nhiêu “ba nuôi”?

“Nghe nói xưa tới nay cô Lâm hiếu thuận khéo léo, tôi tới......Chỉ là vì muốn thấy bộ mặt thật.” Kim Hạo không nhanh không chậm trả lời Khả Lan, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười lạnh lẽo.

Anh ta nhấc chân, bước đến gần Khả Lan, trong đôi mắt đào hoa, đều toát lên nụ cười lạnh trào phúng.

Khả Lan đứng im tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Kim Hạo.

Nếu nói Kim Hạo là cực phẩm cao to đen hôi, bởi vì lớn lên tuấn tú, trở thành người trong mộng của không ít cô gái.

Nhưng nhìn gần, Khả Lan mới phát hiện, Kim Hạo là một người có dáng dấp đẹp trai, lại là một doanh nhân có công ty nổi tiếng, hơn nữa dáng người còn to lớn.

Thật ra thì cũng chỉ là như vậy!

So với Cố thủ trưởng, có chút cách xa!

Khả Lan ngước mắt cười yếu ớt nói: “Nhìn rồi? Có thể đi được rồi?”

Không khó đoán ra, Kim Hạo tìm đến cô, nguyên nhân chỉ có một là về hạng mục.

Mọi người là đối thủ cạnh tranh, cùng đối thủ nói về hạng mục, không có gì hay ho.

Khả Lan dứt lời, vẻ mặt Kim Hạo bỗng căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Khả Lan, khẽ cười lạnh.

Anh ta đột nhiên móc từ trong túi ra một xấp hinh, khẽ cười thả vào trong tay Khả Lan, để Khả Lan xem.

Khả Lan sững sờ, cầm hình cúi đầu xem, trong lòng khẽ run.

Là chuyện xảy ra lúc Triệu Lạp Dương xem cô như là thế thân của Lương Bảo Nhi ở “Danh Tước’.

Mà nhìn vào góc độ chụp, lúc này Triệu Lạp Dương cắn bả vai cô, mà cô, bộ mặt như gợi dục.

Liên tiếp mấy tấm ảnh, nhiều loại góc độ khác nhau!

Hôm nay......Triệu Lạp Dương cùng Lương Bảo Nhi, công khai tình yêu!

Nếu những tấm hình này được đưa ra, không nghi ngờ rằng Khả Lan cùng “Quật Khởi” sẽ bị đả kích.

Kim Hạo lấy những tấm hình này ở đâu ra?

“Cô nhất định tò mò, tại sao tôi lại có những tấm hình này.” Kim Hạo thấy Khả Lan sau khi nhìn thấy những tấm hình xong thì sắc mặt trở nên nặng nề, anh ta nở nụ cười, trở nên tùy ý.

“Vì hạng mục.” Kim Hạo nói ra mục đích của mình.

Anh ta rất ít khi chơi xấu, nếu không phải lần này vì chuyện hạng mục, anh ta nhận được xác thực là “Quật Khởi” mới nổi lên là công ty có khả năng lớn nhất, thì anh cũng sẽ không cầm hình tới đây.

Chỉ cần “Quật Khởi” chủ động rút lui khỏi hạng mục, tất cả đều dễ nói chuyện.

Nếu như Kim thị lấy được hạng mục này, như vậy.....Giữa Kim Thị và Lương Thị, có thể phân rõ.

Vị trí ông trùm, ngoại trừ Kim Thị, còn có nhà nào có thể xứng hơn.

Thật ra thì, Kim Hạo vốn không muốn đối đầu với một cô gái nhỏ.

Mặc dù phía sau “Quật Khởi” là “Danh Tước”, nhưng đối với bà chủ lớn của “Danh Tước” là Lan Thư chưa bao giờ ra mặt, Kim Hạo căn bản không có cách nào xuống tay.

Cho nên, chỉ có thể xuống tay với chủ tịch mới là Lâm Khả Lan.

Không có lựa chọn nào khác, tất nhiên anh ta phải suy nghĩ cho công ty của mình, anh ta mới có thể thành công.

Kim Hạo lấy ra vài tấm hình, khiến cả người Khả Lan mông lung, cô vẫn biết, ngồi lên vị trí chủ tịch, tự nhiên phải đối mặt với những chuyện không tốt ở trong quá khứ.

Chỉ là cô không nờ, những việc này lại tới nhanh như vậy.

Lúc này cô khó có thể quyết định.

Nếu như những bức hình này bị đưa ra, danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng, Lan Thư có thể vì danh tiếng của “Quật Khởi” mà cho người thay thế vị trí của cô.

Nếu như cô không muốn những tấm hình này bị đưa ra ngoài, tất nhiên cô phải làm theo lời Kim Hạo.

Giữa hai lựa chọn, không có lựa chọn nào tốt!

Khả Lan cười khổ.

Con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm vào tấm hình.

Một lát sau......

Khả Lan ngước mắt nhìn Kim Hạo, xon ngươi đen nhánh, lộ ra khủng hoảng, đôi môi đỏ tươi rung động nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Rồi sau đó, xoay người, đem hình ném lên bàn, đỡ góc bàn, khép mắt, hít một hơi, im lặng một lúc lâu......Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Kim Hạo nói: “Anh Kim yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi.”

Một tay Khả Lan nắm chặt lấy tấm hình, ngoài miệng nói với Kim Hạo cô biết phải làm gì, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, cô phải làm thế nào, mới có thể tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên.

Kim Hạo không sợ Lâm Khả Lan đổi ý, mặc dù anh ta không biết Lâm Khả Lan có thông minh hay không, nhưng lại có thể khẳng định, Lâm Khả Lan tuyệt đối không phải kẻ ngu.

Bên nặng bên nhẹ, Lâm Khả Lan nên phân biệt được.

Rồi sau đó, Kim Hạo rời đi, Khả Lan ngồi trên ghế sa lon tâm loạn như ma.

Cô suy nghĩ không ít biện pháp đối phó với Kim Hạo, nhưng lại phát hiện, biện pháp mà cô nghĩ lúc này, tất cả đều yếu ớt.

Mà trong đầu cô nghĩ tới người có thể giúp cô chỉ có Cố thủ trưởng.

Nhưng vừa nghĩ tới Cố thủ trưởng, Khả Lan liền lập tức dừng lại, Cố thủ trưởng có thể giúp cô, nhưng tìm Cố thủ trưởng giúp, có lợi mà cũng có hại.

Vì sự xuất hiện của Kim Hạo mà phá hư tâm tình của Khả Lan.

Mắt thấy, tất cả thuận lợi, nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, cắn vào chỗ yếu.

Khiến cho cô rất phiền não.

Ngay cả kế hoạch thăm Lương Bảo Nhi, cũng bị hủy bỏ vì không có tâm tình gì.

Sau khi tam làm, Khả Lan đi thẳng về nhà, nhưng lúc về lại thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc của Cố thủ trưởng.

Khả Lan khẽ run, nhớ tới Lương Bảo Nhi, tâm tình trở nên tối tăm.

Vì vậy cô giả bộ không nhìn thấy Cố thủ trưởng, cúi đầu muốn đi vào thang máy.

Nhưng......Cô vừa bước chân vào thang máy, lại bị người ta nắm cổ áo kéo ra ngoài.

Sắc mặt cô hơi trầm xuống, ngước mắt, nhìn Cố Thành Viêm, tức giận.

“Tan làm sớm vậy.” Giọng nói Cố Thành Viêm vang lên phía sau lưng Khả Lan.

Khả Lan sững sờ, không vội vã trả lời Cố thủ trưởng, mà đưa tay kéo tay Cố thủ trưởng ra, để anh buông cổ áo cô ra.

Cố Thành Viêm buông tay, nhìn chằm chằm Khả Lan.

Khả Lan được buông ra, vội vàng xoay người, nhìn về phía Cố thủ trưởng, mặc đồ tây thẳng tắp, bóng dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú kiên quyết, vẻ mặt luôn bình tĩnh tự nhiên, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Cố thủ trưởng tới đây là có chuyện gì sao?” Khả Lan cất giọng hỏi ngược lại, vẻ mặt hơi trầm xuống, lông mi thon dài, che đi đôi mắt trong sáng.

Cố Thành Viêm nghe thấy câu hỏi của Khả Lan, hai mắt khẽ nheo lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

“Lúc này cục dân chính vẫn còn người, đi thôi.”

Cố Thành Viêm từ từ nói muốn đi tới cục dân chính, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói muốn tới cục dân chính, lúc này mới phục hồi tinh thần, nhớ lại lời hẹn của Cố thủ trưởng tuần tới sẽ đi cục dân chính.

Chỉ là gần đây quá bận rộn, cô liền quên mất!

Nhưng......Cố thủ trưởng, tự mình tới đây, đưa cô đi làm thủ tục ly hon, tại sao lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái?

Rất......

Hình như Cố thủ trưởng có chút rảnh rỗi.
Bình Luận (0)
Comment