Chọc Phá Cô Nàng Mọt Sách

Chương 46

1 năm sau...

“Vợ yêu ơi~~~~~” – Ngoài phòng khách vang lên tiếng nhõng nhẽo của Tuấn Khôi.

Vân Nhi từ trong bếp nói vọng ra:

“Gớm, lớn tướng rồi còn nhõng nhẽo! Muốn gì?”

Tuấn Khôi đáp:

“Anh đói~~~”

Vân Nhi bật cười:

“Chờ chút nha, em sắp làm xong rồi!”

Một lát sau...

“Đây, cơm cho chồng yêu đây!” – Vân Nhi vừa mang dĩa sườn xào chua ngọt ra vừa gọi Tuấn Khôi.

Tuấn Khôi chạy ào vào bếp:

“Yêu vợ quá đi~~~~”

Anh ôm lấy Vân Nhi, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô và hôn thật sâu. Vân Nhi đẩy nhẹ anh ra:

“Giờ có ăn không hay là em ăn hết?”

Tuấn Khôi ngoan ngoãn kéo ghế ngồi vào bàn như một cậu nhóc lên ba:

“Rồi, anh xin lỗi vợ, anh ăn mà, sườn xào chua ngọt vợ làm là ngon nhất!”

Vân Nhi ngồi xuống bàn với Tuấn Khôi, trêu chọc anh:

“Xì, lớn rồi còn bày đặt nịnh vợ!”

Tuấn Khôi đáp:

“Lớn rồi mới có vợ chứ!”

Vân Nhi cười cười:

“Thôi ăn đi ông tướng!”

Tuấn Khôi nhéo má Vân Nhi:

“Tuân lệnh sếp!”

1 tuần sau...

Vân Nhi mang đôi giày cao gót, chuẩn bị lấy điện thoại gọi taxi và bước ra khỏi cửa nhà. Bất ngờ, một chiếc khăn chụp mạnh vào mũi cô. Vân Nhi dần mất đi ý thức...

30 phút sau...

Vân Nhi dần tỉnh lại. Có vẻ như cô đang ở trong khán phòng nào đó thì phải. Vân Nhi cố gắng ngồi dậy để đi xem xét xung quanh. Bất ngờ...

Đèn khán phòng mở lên. Vân Nhi nhìn về phía sân khấu, người con trai ở đó chính là... Tuấn Khôi!

Vân Nhi ngạc nhiên:

“Sao lại có chuyện này? Ai bắt cóc em vậy?”

Tuấn Khôi đáp:

“Em nghĩ người ta bắt cóc em mà để em tự do đi lại thế này à? Là do anh làm đó!”

Nói rồi anh cất tiếng hát:

“Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ lâu rồi... ai đâu hay

Ngày cứ thế trôi qua miên man riêng anh một mình nơi đây

Những phút giây trôi qua tầm tay

Chờ một ai đó đến bên anh, lặng nghe những tâm tư này...

Là tia nắng ấm, là em đến bên anh cho vơi đi ưu phiền... ngày hôm qua

Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh

Phút giây anh mong đến tình yêu ấy

Giờ đây là em, người anh mơ ước bao đêm

Sẽ luôn thật gần bên em

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em, cùng em đi đến chân trời 

Lắng nghe từng nhịp tim anh

Lắng nghe từng lời anh muốn nói

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười

Vì em luôn là tia nắng trong anh không xa rời....”

[Ánh nắng của anh – Đức Phúc]

Một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt Vân Nhi. Rồi hai, ba giọt. Tuấn Khôi hoảng hốt buông chiếc micro xuống ôm lấy Vân Nhi:

“Sao vợ khóc? Anh yêu vợ mà!”

Vân Nhi mỉm cười, gạt những giọt nước mắt, nói:

“Anh hát tặng em thì em phải hát tặng lại anh chứ!”

Nói rồi cô cầm chiếc micro lên và khẽ cất tiếng hát:

“Mặt trời kia dù ở đâu

Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu

Dù là mình xa cách nhau

Ánh sáng ấy vẫn là như thế

Vậy mà sau khi không có anh

Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh

Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh 

Để em được lại ở bên anh

Đôi mình yêu nhau 

Từ khi anh nói với em

Rằng mỗi chiều khi trời nhá nhem

Anh lặng thầm và đi theo em

Cùng em qua con đường tối đen

Đèn đường khuya dù không sáng lên

Đừng lo nhé có anh như mặt trời dịu êm...”

[Mặt trời của em – Phương Ly ft. JustaTee]

Tuấn Khôi nhào lên sân khấu ôm lấy Vân Nhi:

“Vợ, anh yêu em!”

Vân Nhi bật cười:

“Anh ngốc quá, em biết rồi mà!”

Tuấn Khôi buông Vân Nhi ra, quỳ một chân xuống và mở hộp nhẫn ra:

“Triệu Vân Nhi, làm vợ anh nha!”

Vân Nhi mỉm cười:

“Em là vợ anh từ đời nào rồi mà!”

Ngừng một lúc, cô nói tiếp:

“Thấy anh không có ai yêu nên em mới đồng ý đó!”

Tuấn Khôi vui mừng, luống cuống luống cuống đeo nhẫn vào cho Vân Nhi. Bất ngờ, từ đâu bật ra một tràng vỗ tay:

“Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, tèn ten ten tén ten ten tèn tén tèn ten!!! Chúc mừng!!!” (Sao tg thấy cảnh này quen quá ta!)

Vân Nhi ngượng đỏ mặt. Tuấn Khôi che miệng khẽ cười nhẹ. Linh Đan cười tươi:

“Ghê nha, Tiểu Nhi hát hay thật đó!”

Nói rồi cô quay sang Eric:

“Sau này anh cũng phải cầu hôn em như vậy đó!”

Eric bĩu môi:

“Anh sẽ tặng em một màn cầu hôn hơn Tuấn Khôi nhiều, là đỉnh của đỉnh luôn!”

Linh Đan cười:

“Anh nhớ nha!”

Tuấn Khôi nói to:

“Mọi người ơi, hãy cùng làm chứng ngày hôm nay nhé!”

Eric bĩu môi:

“Làm người không làm lại đi làm chứng!”

Linh Đan nhéo hông Eric:

“Bớt phá đám người ta đi ông nội!”

Tuấn Khôi nắm lấy tay Vân Nhi:

“Tiểu Nhi, anh yêu em, mãi mãi yêu em, anh hứa, sẽ mãi mãi giữ chặt trái tim em, không bao giờ để em rời xa anh...”

Vân Nhi mỉm cười ngọt ngào:

“Em cũng yêu anh! Mãi mãi yêu anh, mãi mãi giữ chặt trái tim anh!”

Hai người ôm nhau, trong ánh mắt xúc động và vui mừng của mọi người.

Tối hôm ấy...

Vân Nhi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì bất chợt đằng sau có một vòng tay ôm lấy cô. Vân Nhi quay lại, cười:

“Nhớ em hả?”

Tuấn Khôi không nói không rằng, chiếm lấy môi Vân Nhi. Cô chỉ kịp phát ra những tiếng “ưm” rất khẽ. 

Anh dùng lưỡi tách môi cô ra, khẽ khàng dùng lưỡi vuốt ve khuôn miệng cô. Tuấn Khôi đè Vân Nhi xuống giường, nụ hôn cũng di chuyển từ môi, xuống đến cổ, rồi lại lên vành tai. Anh ghé sát vành tai cô, giọng anh trầm đục:

“Anh yêu em...”

Nụ hôn lại tiếp tục di chuyển xuống sâu hơn. Anh dùng tay xoa nắn, cắn mút nơi đầy đặn nhất của Vân Nhi, làm cô rên lên nhè nhẹ:

“Ưm, anh...”

Đôi bàn tay nham hiểm của Tuấn Khôi nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt của Vân Nhi, như sợ làm cô đau vậy.

Đôi tay anh bắt đầu lướt xuống nơi bí hiểm nhất của Vân Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve...

Đêm ấy, anh và cô, Trương Tuấn Khôi và Triệu Vân Nhi, hai cơ thể, hai tâm hồn, hai nhịp tim, như hòa làm một...

Sáng hôm sau...

Tuấn Khôi chăm chú nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình, tim anh dâng lên một cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ. Anh đã chờ đợi cô biết bao năm, bây giờ thì nguyện ước cả đời của anh đã trở thành sự thật.

*************************

HOÀN TRUYỆN
Bình Luận (0)
Comment