Chọc Phá Cô Nàng Mọt Sách

Chương 53

#2

Những ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi...

Hôm ấy là ngày cưới giữa tôi và Tuấn Khôi. Tôi ngồi trong phòng trang điểm, ánh mắt nhìn mình trong gương.

Tôi thật sự rất đẹp. Nhưng nét buồn man mác cứ u uất luẩn quẩn trong mắt tôi.

Bất chợt, Tuấn Khôi đẩy cửa phòng trang điểm. Tôi đứng dậy, định nói với anh vài câu thì... anh lại nói những câu... khiến tôi đau lòng vô cùng.

Bao năm trôi qua, tôi vẫn vậy, vẫn giữ tình cảm với anh, mãi chẳng chịu buông. Còn anh, vẫn vậy, vẫn là tình yêu cố chấp với Triệu Vân Nhi. Chỉ có Vân Nhi là thay đổi, tàn nhẫn hơn năm xưa rất nhiều.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cố kìm nén không để mình rơi nước mắt.

Một lát sau, thời khắc tôi chờ đợi bao nhiêu năm trời cuối cùng cũng đã trở thành sự thật. 

Cha cố đọc lời hẹn ước, tôi thẹn thùng trả lời: “Con đồng ý!”

Những tưởng khi ấy, Tuấn Khôi sẽ mãi mãi bên tôi suốt cuộc đời, nhưng không, tôi đã lầm.

Anh ấy chạy xuống khu vực khách mời, nắm lấy tay Vân Nhi.

Thời khắc ấy, tôi biết, mình đã thua cuộc.

Mãi mãi là kẻ thua cuộc.

Rồi sau đó, những chuyện gì xảy ra, tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mình đã gục xuống bên chân cha cố.

....

Tỉnh dậy, bên tai tôi là tiếng hét của ba:

“Cậu làm ra tất cả những chuyện này để con gái tôi phải gánh chịu hết. Bây giờ con bé nằm viện rồi, cậu hài lòng chưa???”

Thì ra ba đang nói chuyện điện thoại.

Mẹ nhẹ nhàng nói với tôi:

“Con nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói con chỉ bị suy nhược thần kinh nhẹ thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe!”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu với mẹ.

Mẹ khẽ vuốt tóc tôi, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tôi lặng lẽ nhìn trần nhà trắng toát, lòng đau như cắt. Anh ấy, mãi không thuộc về tôi... Đây là đáp án tôi đã định sẵn từ cách đây bao nhiêu năm, tại sao khi nhận được, tim tôi lại nhức nhối thế này?

Tôi khẽ với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mở lên đọc tin tức.

Thiếu gia Trương thị ôm một cô gái lạ trong lễ cưới với Hứa đại tiểu thư.

Cô gái ấy chính là Lâm Kỳ Thanh, giám đốc điều hành Lâm thị?

Cổ phiếu Lâm thị sụt giảm mạnh, xuống mức thấp nhất trong lịch sử. Liệu có phải do scandal giữa Lâm tổng và thiếu gia Trương thị?

...

Hàng loạt những bài báo giật tít chiếm đầy trang nhất của các báo mạng. Tôi lặng lẽ bấm vào từng bài một, đọc thật kỹ.

Những hình ảnh... của anh... và... người con gái ấy...

Tôi mím môi để không bật thành tiếng khóc.

Tôi từ bỏ.

Từ bỏ.

Từ bỏ.

***

Tôi đang tìm kiếm thông tin học bổng trên mạng thì một tin sét đánh chợt đánh mạnh vào não tôi.

Vân Nhi bị tai nạn!

Nhưng quan trọng hơn, ba tôi bị giải về đồn cảnh sát!

Mọi chuyện làm ăn phi pháp của ba... đều bị phát hiện.

Tôi còn được biết một tin động trời hơn nữa, năm xưa chính ba tôi đã làm cho công ty Triệu thị phá sản, còn ép buộc Trương gia không được hé răng nửa lời, nếu không sẽ bị giết!

Trời ơi, ba tôi đã làm ra loại chuyện gì thế này???

Mẹ ngất xỉu ngay dưới bếp. Tôi vội vã đưa mẹ đi cấp cứu. Không lẽ, đây chính là quả báo mà gia đình tôi phải nhận sao? Trời đất ơi!!!

Tôi nắm chặt tay mẹ. Tay mẹ gầy quá, có lẽ là do làm việc quá nhiều. Tôi đã quá vô tâm rồi! Ngày nhỏ, tôi quen được mọi người chiều chuộng, yêu thương, muốn gì được nấy, không bao giờ quan tâm đến người khác. Đến bây giờ nhìn lại, muốn quay về quá khứ để thay đổi bản thân, nhưng không thể.

Tôi nắm rất chặt. Tôi sợ rằng nếu buông ra thì mẹ sẽ mãi mãi rời xa tôi, rời khỏi thế gian, như mẹ của Vân Nhi ngày xưa vậy. 

Bác sĩ nói mẹ không sao, chỉ là nhất thời bị kích động rồi ngất xỉu. Nhưng ông ấy khuyên tôi đừng để mẹ bị sốc, nếu không mẹ có thể suy tim rồi qua đời. Tôi gật đầu liên tiếp, cúi người cảm ơn bác sĩ. Ông ấy mỉm cười, vỗ vai tôi an ủi rồi rời đi.

Mẹ thều thào nói với tôi:

“Tiên nhi, con mau đi xem ba con thế nào đi. Mẹ không sao đâu!”

Tôi nhăn mặt:

“Bây giờ sức khỏe mẹ là trên hết! Mẹ mà có mệnh hệ gì, con sống không nổi đâu!”

Mẹ đưa tay vuốt má tôi. Tôi cầm tay mẹ, một giọt nước nóng hổi lăn trên má tôi. Mẹ đưa tay vuốt nhẹ giọt nước, khẽ nói:

“Tiên nhi...”

Tôi nói:

“Mẹ nghỉ ngơi đi mẹ, bác sĩ nói mẹ đừng nên nói nhiều quá, không tốt đâu!”

Mẹ gật nhẹ đầu. Tôi nói tiếp:

“Con đi mua cho mẹ tô cháo, mẹ nằm nghỉ đi, đừng có ngồi dậy.”

Nói rồi tôi mở cửa phòng bệnh và rời đi.

***

Tôi lặng lẽ bước tới phòng bệnh của Vân Nhi và khẽ đẩy cửa vào.

“Lâm tổng, Trịnh tổng?”

Lâm Kỳ Khôi cau mày:

“Cô là?”

Tôi vội đáp:

“Chào hai người, tôi là Hứa Thủy Tiên.”

Trịnh Thanh Tùng liếc nhìn tôi, anh ta nói:

“Hứa tiểu thư đến đây làm gì?”

Nói thật lúc ấy tôi hơi tủi thân vì giọng điệu giễu cợt ấy.

“Tôi là bạn học cũ của Vân Nhi.”

“Vợ cũ của Tuấn Khôi?” – Lâm tổng hỏi, giọng khách khí.

Tôi cúi gằm mặt, không biết nói gì hơn.

Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Em ngẩng mặt lên đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi ngước mắt lên. Là Tuấn Khôi.

Anh chìa một tờ giấy ra trước mắt tôi:

“Thủy Tiên, mình ly hôn nhé!”

Tôi nhìn kỹ tờ giấy, hai mắt phủ đầy một tầng hơi nước.

Ba bị bắt. Mẹ bị ngất xỉu trong bệnh viện. Tập đoàn bị phá sản. Người tôi mong mỏi chung sống trọn đời đưa đơn ly hôn. Tại sao ông trời lại ác độc với tôi như thế này???

Tôi run rẩy nhìn tờ đơn ly hôn trước mắt, bật khóc. Tôi khẽ nói:

“Vâng... vâng ạ!”

Tuấn Khôi bước đến nắm chặt lấy tay tôi:

“Anh xin lỗi, nhưng tình cảm của anh với em chỉ có thể đến đây thôi, không thể tiến xa hơn được nữa. Anh yêu Vân Nhi, vì vậy anh không thể cứ làm em đau khổ được. Nghe lời anh, Thủy Tiên, em vẫn còn cơ hội tìm kiếm hạnh phúc đích thực của mình, đừng cố chấp trong mối tình này nữa, nhé!”

Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đề nghị:

“Em có thể... ôm anh được không?”

Tuấn Khôi khẽ dang hai tay ra. Tôi ôm chầm lấy anh, khóc nức nở. Nước mắt tôi thấm ướt áo sơ mi anh một khoảng lớn.

Tôi khẽ nói với anh:

“Trước khi chuyện này xảy ra, em đã nhờ bạn tìm một suất du học ở Anh 6 năm. Bây giờ em đã giành được rồi, nên là... ngày mai em sẽ đi. Quyết định ly hôn của anh ngày hôm nay chính là thứ còn lại em cần để có thể đi mà không vương vấn gì cả.”

Tôi buông tay, khẽ bước đến giường bệnh ôm lấy Vân Nhi.

Tạm biệt, Vân Nhi! Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!

Tôi rời khỏi phòng bệnh.

Hành lang phía sau khuất dần, khuất dần...

Tình yêu mười mấy năm của tôi khuất dần...

Lỡ một nhịp, mất cả một đời...

*********************

FULL NGOẠI TRUYỆN
Bình Luận (0)
Comment