Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1023

Nhà nào nhà nấy trong thôn Đào Nguyên đều cách nhau rất xa, mà nơi ở của Tống lão còn xa hơn cả thế, người lần đầu tiên đến đây chắc chắn rất khó tìm được đường chính xác.

May mà, bọn họ cuối cùng cũng tìm được, không uổng công đi chuyến này.

Nơi không xa phía đằng trước là một căn tứ hợp viện nho nhỏ cổ kính, ống khói trên nóc nhà uốn lượn những làn khói xanh xanh. Phía sau căn nhà là một rừng đào dày đặc, cách đó không xa là ruộng nước lăn tăn gợn sóng, trong viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng con bò già kêu "ụm bò...".

"Từ quan về nhà khai hoang trồng lúa, chăm vườn.

Nhà gạch có hơn mười thước, nhà cỏ có tám chín gian.

Cành liễu la đà sau thềm, vườn đào che chắn trước nhà.

Mặt trời buông núi, thôn nhỏ bịn rịn khói lam chiều..."

"Chậc chậc... xem ra Tống lão là fan của Đào Uyên Minh1 rồi?" Ninh Tịch cười nói.

1Đào Uyên Minh còn gọi là Đào Tiềm (365 - 427), tự Nguyên Lượng, người đất Tầm Dương, Cửu Giang, tỉnh Giang Tây. Ông được người đời sau biết đến là một nhà thơ làm quan có phẩm chất vô cùng thanh cao.

Bôn ba suốt cả một ngày, Cung Thượng Trạch đã mệt đến nỗi sắp bò ra đường, kết quả nhìn sang bên cạnh, thấy Ninh Tịch vẫn còn sức mà đọc thơ, thật sự… không thể biết nên dùng từ ngữ gì để tả nữa…

Tứ hợp viện không có cửa, chỉ dùng mấy thanh gỗ ghép lại với nhau làm thành hàng rào, hai người chỉnh trang lại quần áo đầu tóc một chút rồi đi đến trước hàng rào gỗ.

"Xin hỏi, Tống lão tiên sinh có ở nhà không ạ?" Cung Thượng Trạch hỏi với vào trong viện.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Nhưng mà nhìn trên nóc nhà có khói, chắc chắn trong nhà phải có người mới đúng. Hai người lại gọi thêm mấy lần nữa, quả nhiên, qua một lúc lâu sau mới có bóng người bước từ trong phòng ra.

Ông cụ ấy mặc áo trường sam bằng vải thô, bộ râu hoa râm, tinh thần quắc thước, dáng vẻ phiêu dật như thần tiên.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, ngay lập tức trong đầu Ninh Tịch vang lên hai chữ "thôi xong".

Cái dáng vẻ này của Tống lão nhìn vào đã thấy không còn có ham muốn gì với hồng trần, đã là vô dục vô cầu thì làm sao để thuyết phục!

"Tống lão tiên sinh!" fan não tàn của Tống Căng - Cung Thượng Trạch vừa nhìn thấy thần tượng thì quên hết mệt mỏi, cực kì hăng hái chào hỏi: "Tống lão tiên sinh, rất xin lỗi vì đã mạo muội phá hỏng sự thanh tĩnh của ngài. Cháu tên là Cung Thượng Trạch, là một nhà thiết kế, cháu cực kì thích các tác phẩm của ngài, ngài là nhà thư họa mà cháu yêu thích nhất... Cháu đã từng sưu tập bức tranh "Thập Lí Oa Thanh"2 của ngài..."

2Thập Lí Oa Thanh: Tiếng kêu ếch

Cung Thượng Trạch không hổ là fan cuồng, đối với tác phẩm của Tống Căng đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của Ninh Tịch sự nhiệt tình và kích động trong mắt là thật và rất đơn thuần, nếu như cô có một fan cuồng chạy từ một nơi rất xa đến thăm cô, dù thế nào cũng phải mời vào nhà uống chén trà mới đúng.

"Ở đây không có nhà thư họa nào cả, chỉ có một ông già thôi. Mời cô cậu về cho."

Vẻ mặt của Tống Căng từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, thậm chí ánh mắt còn không giống như đang nhìn hai con người có sinh mệnh, ông chỉ trả lời đúng một câu rồi đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn cánh cửa vô tình đóng lại trước mắt, vẻ mặt của Cung Thượng Trạch tràn đầy thất vọng: "Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần từ trước… nhưng…"

Ninh Tịch vỗ vỗ vai anh chàng: "Không sao, tốt xấu gì cậu còn gặp được mặt thích đùa dai của ông ấy!"

Cung Thượng Trạch một lần nữa lấy lại tinh thần: "Em còn muốn thử lại một lần nữa."

Ninh Tịch cũng đang có dự định đó: "Vậy đợi thêm một lúc nữa! Nói không chừng Tống lão nhìn thành ý của chúng ta sẽ đồng ý gặp mặt chúng ta thì sao!"

Và... hai người đứng đợi mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.

Nhìn thấy trời càng lúc càng tối, Ninh Tịch thở dài một hơi: "Ông trời cũng chẳng biết phối hợp gì cả! Những lúc như thế này phải có một trận mưa to như trút nước mời phải!"

Nhưng mà, rõ ràng là trời không chiều lòng người, hai người đợi mãi cũng không đợi được cơn mưa nào và đương nhiên cũng không đợi được sự đổi ý của Tống lão.

"Thượng Trạch, ngày mai chúng ta lại đến vậy! Muộn nữa là không kịp chuyến xe cuối cùng đâu!"

Tuy rằng Cung Thượng Trạch không cam tâm, cũng chỉ đành quay về trước.
Bình Luận (0)
Comment