Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1134

Ninh Tịch há hốc mồm: "Vậy cũng được sao? Anh ta thật sự... không thể có con được à?"

Minh Phương Phương sờ bụng mình: "Tôi mang thai rồi, cô nói xem?"

Ninh Tịch nhất thời kinh hỉ: "Thật á! Cô có thai rồi? Chúc mừng, chúc mừng!"

Khỏi cần hỏi cũng biết rõ ràng là người đàn ông kia đã gạt cô ấy.

Minh Phương Phương nhìn cô gái trước mặt đang thể hiện sự vui sướng từ tận đáy lòng thay cho cô, trong lòng bỗng có chút cảm động: "Cảm ơn!"

Nhắc tới chuyện này, đến Minh Phương Phương vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Sau khi tôi phát hiện mình có thai, tôi sợ phát khiếp, còn tưởng là con của Hồ Hồng Đạt, đang định lén đi nạo, nào ngờ bị anh ấy phát hiện. Lúc đó, anh ấy mới nói sự thật cho tôi biết, sau đó liền đưa tôi tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ hơn, tính ra thời gian quả nhiên là con của anh ấy, rồi ba mẹ anh ấy cũng chịu đồng ý chuyện của bọn tôi..."

Ninh Tịch nghe vậy mà chấn động.

May mà ông trời không phụ lòng người tốt, cuối cùng Minh Phương Phương cũng đợi được đứa bé của mình.

"Còn về Phương Nhã, tôi cũng lười chẳng buồn nghe ngóng xem cô ta thế nào. Nhưng có người nói với tôi, nghe nói vì danh tiếng quá kém nên bị phong sát, giờ chạy đi đóng cái loại phim kia rồi..." Lúc nhắc tới Phương Nhã, thần sắc của Minh Phương Phương cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể chỉ đang nói về một người xa lạ.

"Thật xin lỗi, khi ấy đã hiểu lầm cô, còn nói những lời như vậy với cô nữa. Giờ tôi không thể uống rượu được, nên tôi xin lấy trà thay rượu, kính cô một ly nhé!" Minh Phương Phương xin lỗi một cách chân thành.

Ngoài việc xin lỗi ra, cô còn muốn cảm ơn Ninh Tịch nhiều hơn, nếu không phải nhờ Ninh Tịch vạch trần lời nói dối của Hồ Hồng Đạt, cô sẽ không có ngày hôm nay...

Ninh Tịch vội kính lại một ly: "Khách khí quá, khi đó cô cũng không biết chuyện mà."

Minh Phương Phương tỏ ra hơi lo lắng nhìn cô, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Cũng chúc cô và người ấy... có thể thuận lợi mọi điều."

"Cảm ơn." Ninh Tịch có chút ngạc nhiên, hơi hơi nhướng lông mày: "Tôi còn tưởng cô muốn khuyên tôi đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa cơ."

Minh Phương Phương khẽ cười: "Người đàn ông như Lục Đình Kiêu, đổi lại là tôi, e rằng cũng không thể không nhào tới được, huống hồ là một cô gái trẻ như cô! Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra Lục Đình Kiêu thật sự yêu cô. Từ sau khi tôi mang thai, tôi liền cảm thấy... mọi thứ trên thế gian này cái gì cũng đều có thể xảy ra hết, không phải sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn nghĩ vậy mà!"

Nghe thấy câu chuyện đầy năng lượng như vậy, tâm trạng Ninh Tịch cũng tốt đẹp hơn nhiều.

...

Sau khi chia tay với Minh Phương Phương, Ninh Tịch trở về khách sạn chuẩn bị cho buổi khai trương ngày mai.

Nào ngờ, trong buổi lễ khai trương chính thức lại gặp lại Minh Phương Phương.

"Minh... à không, cô Triệu?"

"Tới xem xem, không hoan nghênh à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Tịch, Minh Phương Phương cười nói.

"Tất nhiên là hoan nghênh rồi, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi! Cô đang mang thai, không sao chứ?" Hôm qua lúc nói chuyện với Minh Phương Phương, Ninh Tịch chỉ tiện mồm nói một chút về việc sao cô lại tới thành Q và hôm nay cô sẽ khai trương, không ngờ cô ấy lại đích thân tới chúc mừng.

"Chỉ vài bước chân thôi mà, có chuyện gì được chứ? Mọi người đừng coi tôi như thủy tinh nữa được không!" Chắc Minh Phương Phương thường ngày ở nhà hay bị chồng nói vậy nên nghe thấy có hơi không vui.

Nhưng Ninh Tịch nào dám sơ suất, cô vội đỡ lấy thai phụ này như đỡ "lão phật gia".

"Cô Triệu! Sao cô lại tới đây! Không kịp đón tiếp từ xa, thật có lỗi!" Người phụ trách của Hối Tinh vừa thấy Minh Phương Phương liền giật mình, vội chạy tới nghênh tiếp.

"Tôi tới chúc mừng bạn!" Minh Phương Phương tùy ý nói.
Bình Luận (0)
Comment