Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1375

Ninh Tịch cười nhạt một tiếng: "Chuyện sau đó chắc anh cũng đoán được, mang thai rồi thì em cứ nghĩ đứa bé kia là của Tô Diễn cho nên quyết tâm giữ lại! Lúc ấy Tô Diễn đi công tác nước ngoài cho tới khi cái thai được tám tháng thì gã ta mới quay về..."

"Sau khi về thì gã nói hết sự thật cho em biết... người hôm đó không phải là gã... đứa bé đó cũng không phải con gã... Gã vì biết chuyện Ninh Tuyết Lạc làm với em cho nên vì để giấu tội cho cô ta gã mới nói người đêm đó là gã..."

"Sau Ninh Tuyết Lạc lại nói ra hết tất cả sự thật thì em kích động chạy qua đường nên bị tai nạn, đứa bé... sinh quá non nên không sống được... xem ra đây là sự nhân từ duy nhất của ông trời đối với em..

Nếu không, em thật sự không biết nên đối mặt với đứa bé ấy như thế nào..."

Ninh Tịch nói một hơi hết tất cả mọi chuyện, những u buồn của năm đó cũng dần dần dâng lên trong lòng: "Anh... anh có biết cảm giác lúc đó của em như thế nào không... trời đất sụp đổ cũng chỉ đến vậy mà thôi..."

"Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn không biết rằng thực ra ngay từ đầu em đã nghi ngờ lời bọn họ nói, mặc dù trí nhớ của em hỗn loạn nhưng cảm giác thì chẳng bao giờ quên..."

"Người đàn ông xa lạ đó... vô cùng đáng sợ..."

"Em rất đau... rất đau..."

"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."

"Sau hôm đó thì em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."

"Điều giúp em chống đỡ vượt qua giai đoạn đó chỉ là ý nghĩ người hôm đó là Tô Diễn, em nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nếu người kia không phải gã ta thì sẽ thế nào..."

"Cho nên, em vẫn luôn tự lừa gạt chính mình... cho đến khi không lừa được nữa... cho đến khi cái giá phải trả lớn hơn..."

Ninh Tịch dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó em mắc chứng sợ hãi đàn ông, em cực kì chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..."

"Em đi khám bác sĩ tâm lý rất nhiều lần nhưng chẳng có bất cứ tác dụng gì, cơ mà sau đó em cũng chẳng thèm quan tâm nữa..."

Nghe Ninh Tịch kể xong tất cả, nhất là nhìn bộ dạng sợ hãi của cô khi nhắc tới gã đàn ông kia thì sự lạnh lẽo trong mắt Lục Đình Kiêu càng nhiều: "Gã đàn ông kia là ai?"

Ninh Tịch khẽ run lên một chút: "Không biết... em đã tra rất lâu... nhưng mà chẳng có bất kỳ đầu mối nào... cũng không xác định được đó có phải là do Ninh Tuyết Lạc sắp xếp hay không... giống như... người kia hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này..."

Rốt cuộc cũng nói xong, Ninh Tịch mê mang ngơ ngác nhìn Lục Đình Kiêu: "Em nói xong rồi... đây là quá khứ của em..."

"Anh tốt như thế... tốt đến mức có lúc em chỉ ước... nếu anh xấu một tí... khốn nạn một tí thì tốt rồi..."

Lông mày Lục Đình Kiêu nhăn tít lại, nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch rồi hung dữ nói: "Ninh Tịch, anh lại nói rõ ràng cho em biết, người tình trong mắt hóa Tây thi! Bởi vì em yêu anh cho nên mới thấy anh tốt! Lần đầu tiên của anh cũng là lần duy nhất, thậm chí... còn để lại một đứa bé, đây là vết nhơ trong cuộc đời mà anh không thể nào xóa đi được..."

"Nói bậy! Tiểu Bảo không phải vết nhơ!" Vẻ mặt ngơ ngác của Ninh Tịch lập tức biến mất, thay vào đó là bộ dạng nghiêm túc trừng mắt nhìn Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ bật cười: "Vậy thì đúng rồi, đối với anh mà nói thì mấy chuyện trong quá khứ của em cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát, bất kể có chuyện gì thì nó cũng đã là quá khứ, nhờ nó mà em mới là em của hiện tại, là người mà anh yêu nhất."
Bình Luận (0)
Comment