Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1736

Có vẻ như bé con đã nhận ra có người ngoài xâm nhập vào, vẻ mặt quyến luyến lúc nhìn mẹ lúc này bỗng thay đổi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đóng băng lại, ánh mắt sắc lạnh quét tới phía người còn lại trong căn phòng như một con thú con xòe móng vuốt ra, tuy non nớt nhưng khí thế lại không hề yếu đuối.

"Cạch, cạch", bỗng có tiếng động kì lạ như tiếng động kim loại va vào nhau vang lên, không biết từ lúc nào trong phòng bỗng chui ra một đống robot, trên cơ thể cứng nhắc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cái ống trên cánh tay sắt nhắm thẳng vào "kẻ xâm phạm".

"Ối mẹ ơi! Tiểu Bảo, cháu mang mấy cái này đến đây từ bao giờ vậy?" Lục Cảnh Lễ sợ tới nỗi suýt thì ôm đầu chạy trối chết, vội vàng tìm xem có gì có thể che chắn được không, tránh để lát bị ngộ thương rồi "chết thối".

Thấy đống robot kia xếp thành một hàng chỉnh tề, rõ ràng là có người đang điều kiểu đống người máy đó, người nhà họ Trang bao gồm cả những sĩ quan bên ngoài nhìn thấy đều hết sức kinh ngạc.

Tròng mắt Trang Vinh Quang như muồn rớt ra ngoài: "Ngầu quá xá! Những... Những người máy này chắc không phải là do thằng nhãi con kia điều khiển đấy chứ?"

Bình tĩnh nhìn kĩ lại, quả thật trong tay Tiểu Bảo có một thứ giống như bộ điều khiển màu đen.

"Thằng oắt kia! Mày gọi ai là thằng nhãi con đấy hả?" Trang Vinh Quang vừa dứt lời đã bị Trang Tông Nhân đập cho một cái vào đầu.

Trang Vinh Quang ôm đầu kêu lên, chả hiểu sao tự dưng ông lại đánh mình: "Ông nội, sao ông lại đánh con!"

Trang Tông Nhân trừng mắt với cậu ta, sau đó lại nhìn cậu bé đang nghiêm mặt bảo vệ Ninh Tịch phía đối diện bằng ánh mắt tràn đầy tán thưởng, ông dịu giọng lại, từ ái nói: "Tiểu Bảo à, đừng lo, đừng sợ, chúng ta không hại mẹ con... chúng ta tới để giúp cô ấy..."

Thần sắc của Tiểu Bảo không hề thay đổi, cậu bé vẫn vô cùng cảnh giác, dùng cơ thể nhỏ nhắn của mình che chắn trước người Ninh Tịch, những người máy kia vẫn đang trong trạng thái chờ lệnh.

Trang Tông Nhân tỏ ra bất lực.

Lúc này Lục Đình Kiêu xuyên qua đám robot tới trước mặt Tiểu Bảo, anh ngồi xuống nói với tiểu Bảo: "Con muốn mẹ sớm khỏe lại không?"

Bé con lập tức bị câu này thu hút sự chú ý mà ngẩng đầu nhìn Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nói tiếp: "Đây là ông Trang, con từng gặp ông rồi, lúc đấy còn có cả mẹ nữa, còn nhớ không?"

Nghe thấy có liên quan tới mẹ, bánh bao nhỏ rất nghiêm túc nhớ lại sau đó khe khẽ gật đầu.

Trang Tông Nhân thấy bé con vẫn còn nhớ mình liền tỏ ra vui mừng.

"Ông ấy là bạn của mẹ, có thể đưa mẹ tới bệnh viện tốt hơn." Lục Đình Kiêu nói.

Bé con nghe thấy vậy, tuy có chút thả lỏng nhưng vẫn không có ý nhượng bộ.

"Con đi với mẹ đi theo ông được không?" Mãi đến khi Lục Đình Kiêu nói ra câu này, Tiểu Bảo mới hoàn toàn buông lỏng, sau đó gật đầu.

Cùng lúc đó, đống robot đang chặn trước giường bệnh cũng thu lại vũ khí trên tay, tách ra thành hai hàng, nhường thành một con đường.

Lục Cảnh Lễ thấy vậy mới vỗ ngực từ sau cửa chui ra, có chút mờ mịt.

Chuyện gì vậy? Anh Hai không chỉ để người nhà họ Trang đưa Tiểu Tịch Tịch đi, còn bảo họ mang cả Tiểu Bảo đi sao?

Đây... Đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài à?

Lúc này, Trang Tông Nhân hít sâu một hơi, cố thăm dò thêm lần nữa: "Tiểu Bảo, tới đây với ông Trang nào?"

Tiểu Bảo chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn đi lại phía Trang Tông Nhân.

Trang Tông Nhân nhìn dáng vẻ sống chết bảo vệ mẹ của bé con, thấy cậu nhóc dè dặt bước từng bước tiến lại phía mình mà đau lòng không thôi, ông cẩn thận bế cậu nhóc lên.

Sau khi dỗ được Tiểu Bảo rồi, Trang Tông Nhân mới hạ lệnh cho đội ngũ y bác sĩ đi theo lúc này có thể di chuyển bệnh nhân được rồi.
Bình Luận (0)
Comment