Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1756

[Thiên Tâm: Anh đang ở đâu? Mẹ anh rất lo lắng, nếu đọc được xin hãy gọi điện lại cho bà ấy]

Mạc Lăng Thiên nhìn tin nhắn kia, dòng máu chảy ngược suốt nãy giờ cùng với nỗi đau đớn đến mất không chế đều lắng đọng lại trong nháy mắt.

Không phải ảo giác...

Hóa ra không phải là ảo giác...

Chủ quán đang lẩm bẩm hát hò sắp xếp lại hàng hóa thì liếc thấy cái thằng nhóc luôn mồm đòi sạc điện thoại kia đột nhiên cứng đờ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái di động, lát sau thì lại thấy có giọt nước rơi xuống màn hình điện thoại...

"Ối! Nhóc con làm sao thế? Có cần tôi giúp gì không?" Chủ quán có chút lo lắng chạy tới.

Mạc Lăng Thiên chẳng buồn ngẩng đầu lên chỉ nói: "Cho tôi một gói thuốc lá."

"Cậu muốn loại nào? Chỗ tôi đây chẳng có gì ngoài thuốc lá nhưng chỉ sợ cậu hút không quen thôi..."

"Cái nào cũng được, không sao."

Ông chủ đứng bên cạnh nhìn nhìn, có chút do dự cầm một bao thuốc lá từ trên quầy đưa cho Mạc Lăng Thiên, nhân tiện còn đưa qua một cái bật lửa.

Mạc Lăng Thiên châm thuốc rồi rít một hơi, lập tức mũi bị khói xông lên mà ho khan liên tục.

Chủ quán kia thấy thế thì cười ha hả: "Sặc rồi thấy chưa! Ở đây chúng tôi đều hút loại này đó, đủ đô!"

Vùng biển này dân tình chất phác, chắc người chủ quán kia vẫn luôn lo lắng Mạc Lăng Thiên có chuyện gì nên vẫn không ngừng kiếm chuyện để nói với anh ta. Những lời nói sang sảng liên tục vang lên bên tai, trên mặt biển sắc trời bắt đầu sáng dần, gió biển mang theo mùi muối mặn thổi qua khuôn mặt...

Mạc Lăng Thiên lẳng lặng nhìn tin nhắn trên di động kia, một lần rồi lại một lần.

Dường như có một cỗ lực lượng to lớn đang tràn ngập khắp thân thể anh ta, từ trong lòng đất tăm tối không có ánh mặt trời mà phá đất chui lên...

Thời gian lẳng lặng trôi qua...

Mạc Lăng Thiên vẫn chẳng nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn kia, ngón tay đã đè lên nút trả lời nhưng rốt cuộc vẫn chẳng làm gì hết.

Chờ pin sạc thêm được một chút thì Mạc Lăng Thiên lập tức mở ra danh bạ gọi về nhà một cú.

"Alo, mẹ..."

"Lăng Thiên... Lăng Thiên! Thật sự là con đấy à! Cái thằng nhóc xấu xa! Rốt cuộc là con chạy đi đâu vậy hả? Có biết mẹ của con sắp bị con dọa chết rồi không! Giọng của con làm sao thế? Có phải bị ốm rồi không? Bây giờ con đang ở đâu? Mấy ngày nay đi chỗ nào?" Một tràng những vấn đề bị Khang Thục Huệ tuôn ra.

"Mẹ, con xin lỗi, con về ngay đây, sau này sẽ không để mẹ lo lắng nữa."

"Thằng nhóc xấu xa này..." Nghe âm thanh khản đặc tiều tụy của con trai trong lòng Khang Thục Huệ đau đớn khôn nguôi.

"Mẹ, làm phiền mẹ gọi lại cho Thiên Tâm, bảo cô ấy là con không sao." Mạc Lăng Thiên lại nói.

Khang Thục Huệ ở đầu dây bên kia nghe vậy thì sửng sốt: "Thiên Tâm liên lạc với con? Sao con không tự đi nói với nó đi? Lăng Thiên, biết điều thì nói ngay cho mẹ, có phải con đối với Thiên Tâm..."

"Mẹ, không phải đâu." Giọng của Mạc Lăng Thiên không có bất kì sự do dự nào: "Phiền mẹ gọi giúp con, máy con hết pin rồi."

Khang Thục Huệ cũng không nghi ngờ nhiều, cộng thêm việc bà thật sự muốn gặp con trai nên vội vàng nói luôn: "À à được... vậy con mau về đi!"

"Vâng."

...

Hút hết điếu thuốc Mạc Lăng Thiên mới chậm rãi đứng lên: "Cám ơn, thuốc không tệ."

Chủ quán cười ha hả nhìn anh: "Thật không! Ai hút thuốc ở đây xong cũng khen ngon đấy! Nhóc con, có phải cậu... gặp chuyện gì hay không?"

Mạc Lăng Thiên nhìn về phía mặt biển cách đó không xa: "Chỉ là đột nhiên hiểu ra một ít chuyện."

Anh rốt cuộc cũng hiểu, cũng nguyện ý thừa nhận rằng qua quãng thời gian dài bầu bạn thì anh đã yêu một người con gái khác.

Chỉ là chờ đến lúc anh phát hiện ra tình cảm của mình thì hai người họ đã không còn khả năng nữa.

Chuyện duy nhất anh có thể làm cho em cũng chỉ có một chuyện...

Không làm phiền em nữa...

...
Bình Luận (0)
Comment