Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1784

Nụ cười này… đã rất lâu rồi…

Ánh sáng rực rỡ sinh động…

Sinh mệnh của anh…

Cả thế giới của anh…

Đã trở lại rồi…

Trong đáy mắt người đàn ông bỗng chốc dậy lên một cơn giông tố, anh ôm ghì lấy đầu cô, bất chấp tất cả hôn lên môi cô.

Cô cũng choàng lấy cổ anh kéo xuống, không cam chịu yếu thế mà hôn lại.

Nhưng mà, mới qua có mười giây, Ninh Tịch đã thở hổn hển, đầu óc quay cuồng, dựa vào vai anh thở dốc: "Từ… từ… chậm thôi… em không thở nổi… khó chịu quá…"

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu lập tức thay đổi, đột nhiên lật người ngồi dậy rồi để cô gái ngồi trên đùi mình: "Khó chịu ở đâu?"

"Ưm, không sao rồi, thì là em cảm thấy thể lực bây giờ kém trước kia nhiều quá… Đù! Thế mà mình còn chuẩn bị làm một trận "lửa nóng" cơ đấy! Ôi, cái cơ thể này yếu quá đi mất…"

Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu ngay lập tức sa sầm lại: "Ai cho phép em đến đây?"

"Lục Cảnh Lễ đó! Anh ta đưa em đến mà!" Ninh Tịch chẳng mảy may do dự bán luôn Lục Cảnh Lễ nhưng mà vẫn còn chút lương tâm giải thích một câu: "Nhưng cũng là do em ép, bởi vì em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ."

Cô gái nhỏ vừa nói, trong đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười: "Ngài Lục, ngài có hài lòng không?"

Mãi mà không thấy anh trả lời, Ninh Tịch nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Làm sao lại không nói gì nữa thế?"

"Thật…" Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh.

"Hả? Gì cơ?" Ninh Tịch không hiểu.

"Đây là lần đầu tiên giấc mơ chân thật đến thế này." Anh nói.

"…" Tim Ninh Tịch đau nói, mãi đến bây giờ cô mới phát hiện ra, đôi mắt của anh không hề có tiêu cự, anh đang say thật.

"Ở lại với anh thêm một lát, được không?"

Người đàn ông mạnh mẽ bất khả chiến bại, không có gì là không làm được trong mắt cô, giờ phút này đang gục đầu bên vai cô, giọng nói yếu ớt như thể chỉ cần chạm vào là vỡ tan.

Ninh Tịch mấp máy môi lại chẳng biết nói cái gì, sau cùng tất cả chỉ dồn thành một chữ: "Ừm!"

Cách tay của người đàn ông siết chặt lại nhưng rồi sợ cô sẽ tan biến như thể những hạt cát, càng siết chặt biết mất lại càng nhanh, chợt thả lòng vòng tay đang siết chặt cô ra, chỉ dám nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên môi cô, xương quai xanh những nụ hôn nhè nhàng khe khẽ…

Từ phản ứng vừa rồi của Lục Đình Kiêu, cô liền biết cho dù anh uống say đến mức không biết gì nhưng thần kinh anh vẫn cứ luôn căng chặt như cũ.

Giờ phút này, anh đang ôm cô trong vòng tay, dáng vẻ khi ngủ trông vô hại y như một đứa trẻ…

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng riêng.

Lục Cảnh Lễ như một con thằn lằn dán cả người lên cánh cửa.

Đáng tiếc, bên ngoài quá ồn cho nên dù có một chữ anh chàng cũng không nghe rõ.

Vệ sĩ mặc áo đen đứng bên cạnh khóe miệng giật giật liếc nhìn bạn nào đấy không thèm để ý đến hình tượng của bản thân, vẻ mặt cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Đột nhiên đưa một cô gái vào phòng riêng của boss lại vừa đứng ngoài nghe lén, rốt cuộc ông nội này muốn bày trò gì đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Cảnh Lễ nôn nóng đến nỗi sắp bứt sạch tóc trên đầu.

Ôi mẹ ơi! Thần linh hỡi! Tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào? Sao lâu thế vẫn không có động tĩnh gì?

Anh ta sốt ruột chết mất thôi…

Tiểu Tịch Tịch chẳng bảo là với cái thân thể yếu ớt của cô ấy không gặm nổi anh Hai mà?

Lục Cảnh Lễ vừa lo vừa sợ, lúc này mà xông vào thì không biết sẽ bắt gặp cái cảnh tượng "lửa nóng" gì nữa, chỉ đành đứng ngoài lo suông.

Lại một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng Lục Cảnh Lễ chịu hết nổi, mạnh tay đẩy cửa ra rồi xông thẳng vào trong phòng.

Ngay sau đó anh ta liền nhìn thấy, người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang ôm một cô gái đang cuộn tròn vào trong lòng, cả hai dựa vào nhau ngủ say sưa.

Bởi vì cảm giác được có người xâm nhập vào lãnh địa của mình, Lục Đình Kiêu lập tức tỉnh lại, đôi lông mày nhíu chặt, không vui mở mắt ra.

Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt còn chưa kịp lan tỏa, cả người anh đột ngột cứng ngắc, cực kỳ chậm chạp cúi đầu xuống…

Vừa cúi xuống anh liền nhìn thấy cô gái trong lòng mình.
Bình Luận (0)
Comment