Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1797

Anh sợ là không làm được...

Không làm được...

Ninh Tịch chỉ chú ý tới câu nói này của Lục Đình Kiêu, sắc mặt cô bỗng tái nhợt, đứng ngẩn ra đó.

Cô cố gắng kiềm chế hết sức mới có thể làm lòng mình bĩnh tĩnh nhất có thể, gắng gượng mở lời: "Tại sao thế?"

Lục Đình Kiêu rút tay ra khỏi tay cô, úp tay xuống, xòe ra trước mặt cô.

Dưới ánh nắng, Ninh Tịch có thể thấy rõ chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của anh.

Đó là... nhẫn cưới?

Khoảnh khắc vừa rồi, trong tâm trí cô đã hiện lên vô số khả năng nhưng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Lục Đình Kiêu anh ấy... kết hôn rồi sao?

Chiếc nhẫn kia đơn giản quá nên cô không hề phát hiện ra?

"Anh... kết hôn rồi?" Ninh Tịch không biết bằng cách nào mà mình có thể hỏi ra được câu này nữa.

"Phải." Lục Đình Kiêu cho cô một đáp án chắc chắn.

Con ngươi Ninh Tịch bỗng bắn ra một tia sát khí: "Người phụ nữ đó là ai?"

"Cô ấy..." Lục Đình Kiêu ngập ngừng, sau đó nhìn cô chăm chú nói: "Cô ấy là cô gái đáng yêu, lương thiện, rực rỡ nhất mà anh từng gặp trong cuộc đời này..."

Cô gái trước mặt Lục Đình Kiêu miết chặt nắm tay, tưởng chừng như sắp biến thành khủng long bạo chúa tới nơi.

"Lần đầu gặp mặt, dáng vẻ của cô ấy lúc nói anh thích đàn ông rất đáng yêu; lúc anh đưa ra yêu cầu muốn lấy thân báo đáp, bộ dạng chạy trối chết của cô ấy cũng rất dễ thương, rõ là rất thích anh nhưng lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo, ngay cả điệu bộ đó cũng đáng yêu nữa..."

Nghe tới đây, Ninh Tịch bỗng ngẩn ra.

"Vợ anh, lúc cô ấy gọi anh là "Lục Đình Kiêu" rất đáng yêu, lúc gọi anh là "Boss đại nhân" rất đáng yêu, gọi anh là "anh yêu" cũng rất đáng yêu, giờ đây khi đang đứng trước mặt anh, bộ dạng muốn cắn chết anh cũng rất… đáng yêu!"

Cuối cùng, Ninh Tịch hoàn toàn bị Lục Đình Kiêu làm cho sững sờ, mãi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh... anh nói vậy là có ý gì?"

Lục Đình Kiêu lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn khác, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay áp út của cô: "Anh đã kết hôn rồi, kết hôn với em."

Ninh Tịch nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bỗng xuất hiện trên ngón tay mình, rõ ràng đây là chiếc nhẫn cùng một cặp với cái của Lục Đình Kiêu.

Hả?

"Xin lỗi, lúc trước cơ thể em bị phù, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc lưu thông máu của em nên anh tạm thời mới tháo nhẫn xuống. Còn giấy đăng kí kết hôn thì đang ở chỗ Tiểu Bảo, đêm nào nó cũng phải ôm cái đó mới ngủ được, về anh sẽ bảo Tiểu Bảo lấy ra cho em xem."

Cái gì, cái gì cơ?

Chữ nào Lục Đình Kiêu nói cô cũng biết, nhưng sao ghép vào nhau thì cô lại chẳng hiểu gì thế này?

Ninh Tịch cảm thấy mình như một con ngốc vậy: "Chờ... chờ đã! Chờ chút! Anh nói... anh... đã kết hôn rồi? Và đối tượng kết hôn của anh là em? Hơn nữa ngay đến giấy chứng nhận kết hôn mình cũng có rồi á? Sao em lại chẳng biết gì thế này? Chẳng lẽ em bị mất trí nhớ à?"

"Lúc em hôn mê được ba tháng, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho em, nói có thể em sẽ không tỉnh lại được nữa. Hôm đó, anh đã cầu hôn em trước giường bệnh rồi làm thủ tục kết hôn với em." Lục Đình Kiêu giải thích từng điều một.

Ninh Tịch: "..."

Vậy nên, cô thật sự đã kết hôn với anh từ lâu rồi sao?

Vừa rồi cô còn ngớ ngẩn chạy đi cầu hôn anh nữa chứ?

Chẳng trách Lục Đình Kiêu nói không làm được...

Đúng rồi, hình như từ đầu anh đã đổi cách gọi cô là vợ rồi, tại cô không chú ý, còn cả Lục Cảnh Lễ nữa, tuy trước đây thỉnh thoảng anh có gọi cô là chị dâu, nhưng sau khi tỉnh lại thì cứ mở mồm ra là anh ta đã gọi cô như vậy rồi…

Vào lúc này, Ninh Tịch hoàn toàn đờ đẫn.

Cố tình chạy tới đây bày tỏ, rồi cầu hôn một cách chân thành, kết quả là căng thẳng đến thót tim thế mà đối tượng kết hôn… đã là chồng cô từ đời nào rồi?

Có ai thảm như cô không...

Không đúng, phải nói có người nào may mắn đến ngược đời thế này không hả?
Bình Luận (0)
Comment