Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1963

"Ai có thể khiến anh bị thương thành như vậy được?" Ninh Tịch vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.

"Thôi, không nói nữa." Hàn Kiêu dường như quá lười để tiếp tục bàn chủ đề này.

"Đại thần, anh trâu chó như thế thì ai có thể đập cho thành thảm hại thế này?" Lục Cảnh Lễ nhìn Hàn Kiêu, không sợ chết mà hỏi.

"Hừ, ông đây ngủ quên nên bị đánh lén." Hàn Kiêu quăng cho Lục Cảnh Lễ một ánh mắt xem thường.

"Đại thần, anh trâu như thế mà cũng bị đánh lén á?" Lục Cảnh Lễ lấy làm khó hiểu.

"Tôi trâu như vậy, có tin tôi quăng một bàn tay là cậu thăng luôn không." Hàn Kiêu nhìn chằm chằm Lục Cảnh Lễ.

"Đại thần... cái thằng đánh lén anh đúng là một thằng vô liêm sỉ, người quang minh chính đại không làm những chuyện lén lút! Nhất là những người chuyên quyết đấu sinh tử như Đại thần thì sao có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy chứ..." Lục Cảnh Lễ trở mặt lập tức tỏ vẻ ghét cay ghét đáng cái tên đánh lén kia.

"Ninh Tịch, ai đây?" Hàn Kiêu có chút khó hiểu nhìn Ninh Tịch.

"Em... em chồng tôi... vừa nãy anh ta bị con hổ kia dọa nên hơi lắm miệng tí, anh đừng để ý..." Ninh Tịch giật giật khóe miệng.

"Đúng rồi, sao anh lại được một con hổ đưa đến đây thế?" Ninh Tịch hỏi.

"Đó là bạn tôi." Hàn Kiêu ngáp một cái: "Hổ trắng Bangladesh... từ nhỏ đã theo tôi, cũng đã được bảy năm rồi."

Ninh Tịch có chút câm lặng, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi, tên này thật sự nuôi dã thú.

"Mà hổ của tôi đâu?" Hàn Kiêu lúc này mới nhận ra hổ không có ở đây liền nhìn xung quanh hỏi.

"Sao mấy người không để hổ của tôi vào?" Hàn Kiêu ngạc nhiên hỏi.

Ninh Tịch đỡ trán: "Cho xin đi Đại thần, không phải ai cũng biến thái như anh đâu! Đó là dã thú, anh dùng đầu ngón chân mà nghĩ xem, trong tình huống còn chưa biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra thì ai dám để một con hổ vào nhà chứ?"

"Sợ cái gì, hổ của tôi còn thông minh hơn người đấy, không thèm ăn mấy người đâu." Hàn Kiêu lập tức đứng lên muốn chạy ra ngoài tìm hổ.

"Để anh ta nghỉ ngơi trước đi." Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch gật gật đầu, sau đó vội vàng kéo Hàn Kiêu lại: "Anh cứ nằm yên đi, đừng có làm khổ mình nữa!"

Vết thương vừa mới được khử độc và khâu lại xong sao có thể vận động mạnh chứ, nếu bây giờ mà để tên này chạy loanh quanh bên ngoài lỡ đâu vết thương rách ra hoặc nhiễm trùng thì... bỏ mẹ.

"Tôi đi tìm cho." Lục Đình Kiêu mặc áo khoác vào, người này đã từng cứu mạng Tiểu Bảo và Ninh Tịch nên về tình hay về lý thì chuyện của anh ta, anh cũng sẽ giúp một tay.

"Đi cùng anh." Lục Đình Kiêu nhìn em trai mình rồi nói.

Tin dữ từ trên trời rơi xuống, cá chép nhỏ muốn bật khóc: "Anh Hai... Đại thần không ở một mình được đâu, anh xem, anh ta bị thương nặng thế cơ mà, chờ lát nữa có khát nước hay gì gì đó thì em có thể giúp đỡ được một chút..."

Đêm đen mù mịt bắt mình ra ngoài tìm một con hổ trắng khổng lồ, đây là thứ anh ruột gì vậy!

Ninh Tịch nói: "Đình Kiêu, em đi cùng anh."

Nói xong thì quay đầu lại nói với Lục Cảnh Lễ: "Anh ở nhà trông chừng Đại thần nhé."

Lục Cảnh Lễ lập tức gật đầu như giã lạc.

Vì thế, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Lục Cảnh lễ với Hàn Kiêu mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đại thần, cái kia... có thể dạy tôi làm sao để thuần hổ được không?" Lục Cảnh Lễ chớp lấy cơ hội hỏi thăm một chút.

Hàn Kiêu: "Hổ cần thuần à?"

Lục Cảnh Lễ: "..."

...

Trong đêm tối, có hai người đang chạy khắp nơi tìm kiếm một con hổ trắng. Nếu không tìm được trước khi trời sáng, chỉ sợ đến lúc mặt trời lên sẽ kinh động tới người dân trong trấn, như thế chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn mất thôi.

Tìm khắp nơi chừng hơn mươi phút thì Ninh Tịch trông thấy một thân hình to to bên sườn núi, cô lấy đèn pin chiếu vào rồi lập tức kéo Lục Đình Kiêu: "Anh nhìn kìa!"

Lục Đình Kiêu xoay người kéo theo ánh sáng đèn pin cũng chiếu về hướng đó.

Phía trước mặt là một con hổ trắng cực lớn đang nằm ườn ra đất, một đôi mắt to như đèn pha đang nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
Bình Luận (0)
Comment