Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 434

Những nghệ sĩ khác cũng ra vẻ không nhìn nổi: "Quản lí, ông cũng không thể để nhân viên của mình tự tung tự tác như vậy được! Chả chuyên nghiệp gì cả!"

"Thiển cận như thế thảo nào từng ấy tuổi đầu mà vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi!"

"Thứ người như thế quản lí còn giữ lại trong cửa hàng làm gì?"

...

Nghe Lương Bích Cầm với mấy nghệ sĩ kia tung hứng thì khuôn mặt béo phệ đầy thịt mỡ của quản lí cũng dần chuyển thành màu gan lợn, nhưng lại chỉ có thể gắng dùng khuôn mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Ha ha ha... mấy người đẹp mặc kệ bên kia đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta, mọi người chớ để ảnh hưởng tâm tình xem hàng..."

Bên kia Ninh Tịch thấy thái độ người này cũng đáng tin, vì vậy cũng bỏ đi ý định qua cửa hàng khác: "Sắp đến đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn chọn một chuỗi phật châu đeo tay đưa cho ông."

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì lập tức nhẹ nhàng chọn ra từ đống trang sức một chuỗi vòng tay: "Cô xem chiếc này thế nào? Chiếc vòng này được tạo từ 29 viên ngọc bích thượng hạng được đánh ra từ một khối ngọc, thế nước trong mịn, sáng bóng..."

Ninh Tịch nhận lấy chiếc vòng xem xét, trong mắt thoáng qua một tia sáng: "Những điều ông nói tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng không hiểu sao lại thấy chiếc vòng này rất tốt. Vừa nãy tôi xem rất nhiều, nhưng lại không một chiếc nào khiến tôi có cảm giác muốn mua như này..."

Người đàn ông cười khẽ: "Vậy rõ ràng là chiếc vòng tay này có duyên với cô rồi!"

Ninh Tịch vuốt ve chuỗi vòng tay ngọc trầm ngâm nói: "Chiếc này tôi thích nhưng giá của nó là bao nhiêu? Tôi chỉ có thể trả trong khoảng mười lăm vạn, nếu cao hơn vậy thì đổi cái khác cho tôi xem một chút..."

Người đàn ông trung niên nghe vậy lập tức nói: "Vừa hay, giá của chiếc này vừa đúng mười lăm vạn."

"Vừa đúng mười lăm vạn?" Ninh Tịch nghe vậy thì vui mừng.

Người đàn ông gật đầu: "Hơn nữa... gần đây cửa hàng đang có khuyến mãi, có thể bớt cho cô 20%"

Ninh Tịch nghe vậy càng vui vẻ hơn, vốn cô còn lo dùng hết tiền mua ngọc thì tháng này sẽ chết đói cơ, lập tức vui vẻ gật đầu nói: "Vậy tôi lấy chiếc này đi!"

Cuối cùng thì sự khẩn trương giữa hàng lông mày người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng tiêu tán: "Được, để tôi gói lại cho cô!"

"Được, cám ơn ông!"

"Cô khách khí quá, có thể phục vụ cô là vinh hạnh của tôi."

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa tự mình nhận lấy thẻ của Ninh Tịch, tự mình tính tiền bỏ vào túi rồi dùng hai tay đưa trả, cúi người chào: "Hoan nghênh lần sau lại tới!"

Quản lí của Bảo Ngọc Hiên đứng một bên mà rớt cả tròng mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Ninh Tịch dùng cái giá chưa tới mười lăm vạn mua được chiếc vòng tay kia...

Sau khi Ninh Tịch rời đi, đám người Tô Dĩ Mạt vẫn tiếp tục xem ngọc.

Lương Bích Cầm thấy Ninh Tịch rời đi nhưng cô ta vẫn chẳng thấy vui vẻ gì, vì vậy đem lửa giận đổ lên đầu quản lí và mấy nhân viên trong tiệm: "Này tên kia! Ông bị làm sao thế hả? Quản lí của ông đã bảo những món trang sức giá rẻ đó không bán rồi cơ mà, ai cho ông tự ý làm thế?"
Bình Luận (0)
Comment