Tôn Hồi một lần nữa trải nghiệm cảm giác buốt giá ngấm vào xương tủy. Khi cánh cổng sắt lại khép vào, thế giới quay về với bóng tối. Nỗi sợ hãi vô hình phút chốc vây bọc lấy cô. Tôn Hồi lạnh đến nỗi nổi một tầng gai ốc.
Cô nhắm mắt, hết lần này tới lần khác nói với chính mình đừng hốt hoảng. Bình thường Tôn Hồi lớn gan như thế, trông thấy Hà Châu to con vậy còn chẳng sợ, thậm chí dám xắn tay áo tiến lên đập bàn với anh. Hiện tại chỉ là ở trong một căn phòng không có đèn đóm mà thôi, có gì đáng sợ chứ, không bao lâu nữa Hà Châu tìm được cô rồi.
Nhiệt độ dần dần trở lại với cơ thể của Tôn Hồi. Cô nhớ ra bản thân vừa bước qua sinh nhật hai mươi hai tuổi. Hai năm nay, Tôn Hồi trải qua những tháng ngày hạnh phúc mà trước tới giờ cô đều không dám tưởng tượng. Ban đầu, cô sẽ giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, sợ rằng đây là một giấc mộng. Về sau, cô vào ở trong căn nhà được bày trí tinh tế, quần áo đẹp đồ ăn ngon nườm nượp không ngớt, con số trên sổ tiết kiệm càng tích cóp càng lớn. Cô vừa độc lập học tập vừa không nhịn nổi thêm ỷ lại vào Hà Châu. Thỉnh thoảng Tôn Hồi sẽ nhắc nhở bản thân giữ lại nhiều hơn cho mình, như thế sau này cũng sẽ không bị tổn thương quá sâu. Đáng tiếc Hà Châu quá mạnh, cô căn bản không thể chống cự.
Đây là bí mật nhỏ của cô, không biết sau khi Hà Châu phát hiện liệu có nổi cơn thịnh nộ hay không. Tôn Hồi cười trộm, trên miệng vẫn còn dán băng dính nên chẳng thể cười toe toét. Nhưng trái tim yên tĩnh đến kỳ lạ, hóa ra chỉ nghĩ đến thôi là có thể sinh ra sức lực lớn vậy đấy.
Bầu trời đêm bất giác dần dần vén lên một góc, ánh sáng bàng bạc nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Sáng tinh mơ, phóng tầm mắt vẫn là một mảng tối om. Suốt một đêm Hà Châu không ngủ cứ ngồi trên sô pha, mặt đất đầy tàn thuốc lá.
Bên ngoài biệt thự trông coi chặt chẽ, anh cũng không toan tính muốn rời khỏi. Lý Vĩ Bằng bừng bừng tức giận gọi điện thoại tới: "Anh Châu, anh nói một tiếng đi, em dẫn các anh em xông vào luôn!"
Hà Châu đáp với giọng điệu bình thản: "Không phải tôi không đi nổi!" Anh cũng mời rất nhiều thủ hạ, lèo tèo vài tên vệ sĩ chẳng đủ để khiến anh lo lắng. Lão Đàm chưa hẳn không có tính toán trong lòng. Có lẽ từ thời khắc ra khỏi cửa trở đi ấy, ông ta luôn đợi cú điện thoại ấy của Hà Châu. Hà Châu cười xùy một tiếng, rít một hơi thuốc cuối cùng, phủ thêm áo khoác rồi bảo Thẩm Khiết: "Cô ở đây, mau chóng thu dọn nhà cửa sạch sẽ. Hôm nay Hồi Hồi có thể trở về!"
Địa điểm giao dịch tại khu Hà Thành. Song, Mai Cẩn An không nói vị trí cụ thể. Phạm vi quá rộng. Tối qua, lão Đàm đã sai người đi xem xét trước. Ông ta muốn tới để bắt ba ba trong chậu. Mai Đình sơn lại chẳng phải kẻ ngu. Từ đầu chí cuối, lão ta không lộ diện, căn bản không có dấu vết để tìm.
Nhiệm vụ hôm nay đã được phân công, Hà Châu đi lên trước giao dịch. Trước khi tài liệu được kiểm tra xong nhất định không thể thả người, bằng không ai biết được tài liệu thật hay giả. Chuyện sau đó đi đâu tìm người, về phần trong tay Chu Phong kia, Mai Đình Sơn tất có suy tính của lão.
Vì vậy, lão Đàm chỉ cần chú ý đến bên Mai Đình Sơn là được. Đoạt về nửa phần tài liệu của phía Mai Đình Sơn, Hà Châu sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Tuy nhiên, lúc hai phần tài liệu này "đoàn tụ", lão Đàm dễ như trở bàn tay. Ông ta dựa vào cái gì mà sẽ thực hiện lời hứa. Sao không thu lưới bắt hết, trừ khử tất thảy những mối đe dọa, bao gồm cả Hà Châu bên trong đó.
Hà Châu cười lạnh ra khỏi biệt thự, mưa thu vẫn tí tách không ngừng.
Khu vực tiếp giáp nông thôn và thành thị phía Bắc thành phố, lá khô đầy trên đất, giẫm chân lên toàn bùn đất dính vào. Ở đây, ngay cả đèn đường cũng thưa thớt. Nơi rách nát này có vẻ sớm đã bị thành phố phồn hoa kia bỏ rơi.
Chu Phong ngồi xổm dưới một gốc hòe lớn, trong tay cầm một cái xẻng con. Những vết xanh tím trên mặt không còn dọa người như mấy hôm trước. Phục hồi tốt thật, chỉ là cái chân bị thương không có cách nào chữa trị, lúc đi trên đường, cổ chân cứ hơi đau buốt, cử động bất tiện.
Phù Hiểu Vi đang che ô, cầm đèn pin và hỏi: "Rốt cuộc anh đang làm gì hả? Trời còn chưa sáng thì đã chạy đến chỗ này. Tóm lại anh đã giấu cái gì? Còn nữa, Tôn Hồi đâu?
Cả ngày hôm qua anh đều không ra khỏi cửa, anh làm sao gặp được cô ấy?"
Chu Phong dùng sức đào ra một đống bùn đất, chung quanh không biết cỏ dại mọc lên từ khi nào. Năm ấy, chỗ này vẫn còn sạch sẽ.
Cây hòe này đã rất nhiều tuổi. Hồi bé Chu Phong thường xuyên chơi đùa ở đây. Một lần trèo lên cây, ngã từ trên cành cao xuống, vậy mà chẳng hề bị thương. Mẹ hắn mời thầy đến xem bói, bảo rằng nơi này phong thủy tốt, cây hòe trấn trạch trừ tà, còn có thể khiến con người ta phát tài.
Thực vật và những động vật nhỏ chẳng khác nhau, đều có linh tính. Sau đấy, mẹ Chu Phong đặt ít ngọc thạch trên bệ cửa sổ trong phòng hắn, đối diện với cây hòe già, chuyên hấp thụ những linh khí ấy. Ngày lễ ngày Tết còn bày đồ cúng dưới gốc cây, mãi đến khi Chu Phong theo cha rời khỏi đây, cây hòe này là kỷ niệm sâu đậm nhất thời thơ ấu của hắn.
Năm ấy, Chu Phong từ thành phố Hải Châu chạy trốn về đã chôn một thứ có thể khiến hắn giàu to ở chỗ này. Ai bảo những thứ kia đều là mê tín. Cây hòe quả nhiên linh nghiệm. Tay Chu Phong đầy bùn đất. Hắn lấy ra một cái vại nhỏ đã không thể nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, rồi dùng sức để mở. Bên trong nhét một một xấp túi tài liệu to, giữa xấp túi tài liệu đó là một cái USB con con. Trên USB dán một tấm ảnh, trên ảnh có hai người, một người sớm đã không dễ nhận ra, người còn lại là Hà Huy.
Chiếc USB này là Chu Phong liều mạng lục tìm được tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, đã tiêu hao tròn năm năm tuổi trẻ của hắn. Hắn phải lấy về cả vốn lẫn lãi.
Chu Phong đứng dậy nói với Phù Hiểu Vi: "Lát nữa em giúp anh một việc!"
Hà Châu một mình lái xe, sau khi tới khu Thành Hà, anh đỗ bừa xe tại một chỗ ven đường. Sắc Trời vào thu vốn lâu sáng, cộng thêm cơn mưa, bầu Trời luôn xám xịt khiến người ta không thể phân biệt rõ rốt cuộc là ban ngày hay ban đêm.
Ngồi trong xe, anh nhìn màn mưa phùn ngoài cửa sổ với vẻ mặt không chút cảm xúc. Người đi đường thưa thớt, mỗi người đều che ô, mặc áo mưa. Xe ô tô chạy qua, một tầng bọt nước bắn tung tóe theo, nháy mắt lại khôi phục sự an tĩnh.
Không biết Tôn Hồi có bị dính mưa không, tối qua có bị lạnh không, hôm qua có ăn uống tử tế không. Hà Châu cau mày, hơi hoảng hốt. Cuối cùng nhớ ra Tôn Hồi không
có trong biệt thự mà bị bắt đi mất rồi.
Hà Châu từ từ khom người, cái trán gác lên vô lăng, khàn giọng lẩm bẩm: "Hồi Hồi..."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh duy trì tư thế này chẳng hề nhúc nhích, cơ thể đã cứng đơ, đầu óc cũng ngừng hoạt động, mãi tới lúc một hồi chuông điện thoại thình lình vang lên trong xe, anh chợt run rẩy, lập tức nhận cuộc gọi. Đầu bên kia không phải Mai Cẩn An mà là Mai Đình Sơn.
"Tôi xem cậu chết ở trong xe, ngủ lâu thế à?"
Hà Châu nhìn ngay ra ngoài cửa sổ xe. Trời đã sáng, trong đám người đội mưa đi bộ trên đường và dòng xe cộ qua lại như con thoi, xung quanh không thấy Mai Đình Sơn.
Lão ta cất tiếng: "Không cần tìm tôi, lái xe đi! Chạy thẳng, đến cột đèn giao thông thứ ba thì rẽ phải!"
Mai Đình Sơn không trực tiếp báo địa điểm giao dịch, tránh cho thủ hạ của Hà Châu sẽ đến được nơi đó. Vì thế lão ta thong dong chỉ huy Hà Châu lái xe. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, thậm chí lão còn hỏi anh gần đây thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền.
Hà Châu nhìn vào gương chiếu hậu, nhiều xe thế này không thể xác định Mai Đình Sơn đang ngồi trong xe nào. Anh lấy một chiếc di động khác đã được chuẩn bị trước, gửi tìn nhắn cho lão Đàm, vừa gửi vừa trả lời: "Không nhiều, xấp xỉ trước kia thôi!"
Mai Đình Sơn cười hỏi: "Vậy sao? Không biết sau này cậu còn cơ hội kiếm tiền nữa không đây!"
Xe chạy thẳng một đường về phía trước, Hà Châu luôn luôn chú ý xe cộ đằng sau, nơi đi tới càng lúc càng hẻo lánh. Rốt cuộc, anh chắc chắn hai chiếc xe màu đen bám theo sau thuộc về Mai Đình Sơn. Còn phía trước là một bức tường vây mỗi lúc một gần. Chính giữa bức tường cũ nát có một cánh cổng sắt đang mở toang. Dưới bức tường cạnh cổng treo một tấm biển lung lay sắp đổ---Kho Hàng Cửu Giang.
Đèn trong xe đột nhiên tối đi, có hai bóng mờ áp xuống hai bên cửa xe, tiếng gõ cửa sổ xe vang lên gấp gấp. Hà Châu vừa mở cửa thì một người đàn ông chụp lấy bả vai của anh với tốc độ chớp nhoáng. Hà Châu nhanh tay lẹ mắt, tóm chặt luôn cổ tay y, bẻ
quặt về sau một cái thật mạnh. Đối phương đau đớn kêu một tiếng, đồng bọn sau lưng y liền nói: "Giám đốc Hà, tổng giám đốc Mai muốn anh giao di động ra!"
Bấy giờ Hà Châu mới buông tay, đưa di động cho đối phương.
Kho hàng Cửu Giang có diện tích rộng lớn, phóng tầm mặt lại chẳng nhìn thấy điểm cuối, đi vài bước là một gian nhà kho với cửa xếp, trên sàn toàn thải rác xây dựng.
Hà Châu đi theo đối phương bước vào một gian nhà kho trong đó. Bên trong kê một bộ bàn ghế ở chính giữa, giọng của Mai Cẩn An truyền tới từ sau lưng: "Tùy ý ngồi đi! Chúng ta cũng gần một tháng không gặp nhau rồi. Đợi làm xong việc chính, tử tế ôn lại chuyện cũ nhỉ!"
Hà Châu quay lại nhìn lão chằm chằm: "Tôn Hồi đâu?"
Mai Đình Sơn mỉm cười: "Đợi chút sẽ để cậu đoàn tụ với con bé, đừng gấp!"
"Tôi muốn gặp cô ấy trước!"
"Ô?" Mai Đình Sơn từ từ ngồi xuống và bảo: "Tôi không cho cậu gặp trước, cậu có thể làm gì nào? Không bằng cậu giao đồ ra trước đi!"
Đầu bên kia, Mai Cẩn An đang ngồi trong một quán cà phê, mất kiên nhẫn xem thời gian ba lượt, đang định cầm di động lên thì đột nhiên có một người từ phía trước đi tới, đứng đối diện với cô ta, ngập ngừng hỏi: "Chị là... Mai tiểu thư?"
Mai Cẩn An thoảng sửng sốt, đối phương mau chóng nói tiếp: "Tôi là Phù Hiểu Vi, Chu Phong bảo tôi đến!"
Mai Cẩn An nhấn số của Chu Phong, tức tối vô cùng: "Bảo cái người gì đó tới, anh sợ người khác không biết hả?"
Chu Phong đáp: "Cô đừng bận tâm tôi bảo người nào đến. Sau khi xác nhận xong, đưa những thứ hộ chiếu này nọ cho cho ấy, đưa luôn cả số tiền còn lại đi! Không cần khua môi múa mép. Ở đây tôi còn có rất nhiều bản ghi âm đấy!"
"Tôi sợ anh khua môi múa mép ấy!" Mai Cẩn An cau mày liếc mắt nhìn Phù Hiểu Vi đang đứng không xa. Gác máy xong, cô ta bước lên trước cười bảo: "Lên xe đi, tôi
không mang đồ theo!"
Phù Hiểu Vi không biết rốt cuộc là ai. Chu Phong chỉ bảo cô đến hình như theo Mai Cẩn An đi lấy đồ.
Đưa chiếc USB cho Mai Cẩn An, Phù Hiểu Vi chỉ thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất.
Mai Cẩn An nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh và hỏi: "Sao sờn vậy?"
Phù Hiểu Vi ngơ ngác: "Tôi không biết!" Cô bạn nói: "Mau lái xe đi!"
Nhưng Mai Cẩn An lại bất động, cứ thế ngây ngốc ngồi đó. Ngón tay cái khẽ miết tấm ảnh trên USB như thể đối đãi với thứ quý báu: "Kỳ lạ thật, tấm ảnh dán nào đã sờn cả. Tấm của tôi cũng thế!" Cô ta mỉm cười, cuối cùng khởi động xe, chạm rãi tiến vào trong màn mưa. Chẳng bao lâu sau thì chạy tới kho hàng Cửu Giang.
Xuống xe, đôi con ngươi của Mai Cẩn An liền trầm xuống, rồi cất lời với vẻ mặt vô cảm: "Bắt lấy cô ta!"
Phù Hiểu Vi ngẩn người, vẫn chưa kịp phản ứng lại, bỗng có hai người đàn ông lực lưỡng xông tới, mỗi người một bên túm lấy cánh tay Phù Hiểu Vi. Kế tiếp một sợi dây quấn quanh. Cô bạn cả kinh kêu lên: "Làm gì hả, các người muốn làm gì!"
Mai Cẩn An lạnh lùng đáp: "Chẳng làm gì hết. Chu Phong không dám đến thì tôi mời hắn đến!" Ghi âm tính là gì chứ. Trong đầu Mai Cẩn An chỉ sót lại câu nói kia: "Về phần tai nạn xe cộ có phải ngoài ý muốn hay không, con thích tin thì tin!" Thích tin thì tin. Cô ta tin. Cho nên cô ta muốn Chu Phong đền mạng.
Chính lúc Phù Hiểu Vị bị ném vào trong một gian nhà kho sơn đỏ, bên ngoài cổng lớn kho hàng Cửu Giang đột ngột truyền tới tiếng vang dữ dội. Mấy chiếc xe phá vỡ rào cản lao vào cửa lớn, tiếng động cơ "ầm ầm" tức thì bị chặn bên ngoài cánh cửa sơn đỏ. Trong tầm mắt một mảng tối om. Phù Hiểu Vi ngã ra đất, nghe thấy trong nhà kho đen thui loáng thoáng có tiếng ú ớ, ngay phía trước.