Chơi Trò Thật Hay Thách, Bạn Trai Cũ Muốn Giúp Tôi Li Hôn

Chương 3

6.

Reng reng reng —

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang ký ức của tôi.

Tôi nhấc điện thoại, giọng tổng biên tập từ bên trong vọng ra: " Cuốn tiểu thuyết tình yêu ngọt ngào thanh xuân vườn trường của cô đã dừng một tháng rồi! Độc giả nói nếu không cập nhật bài viết thì sẽ gửi lưỡi dao cho chúng ta, Lập Hạ tốt của tôi, cô nghĩ thế nào?".

"hắc hắc, tổng biên tập, tôi không có cảm hứng, sau khi nam nữ chính tốt nghiệp, tôi cũng không biết sau này nên viết như thế nào...", Tôi nhỏ giọng nói, sợ đắc tội với cô ấy, "hay là tôi gửi truyện ngắn cho tạp chí nhiều kỳ trước nhé?"

"Lập Hạ, tôi cuối cùng cuối cùng cuối cùng, cho cô một tuần lễ, nhanh chóng đem văn bản cập nhật, nếu không, cô cũng không muốn nhìn thấy xác c.h.e.t của tôi xuất hiện trong nhà cô, tôi cho cô ít tư liệu sống làm đề tài kinh dị được không." Giọng nói ảm đạm của tổng biên phát ra từ đầu bên kia điện thoại, lưng tôi lạnh toát, còn không đợi tôi cầu xin tha thứ, cô ấy cúp máy.

“Cứu với!” Tôi vò tóc mình, “Sao đời tôi khổ thế này?!”

Tôi gửi quần áo của Cận Ngôn Từ đến tiệm giặt khô, ngàn lời nhắc nhở xin chủ tiệm giặt khô giặt cẩn thận, sau đó tôi về nhà, buồn bã ngồi trước máy tính.

Cuốn tiểu thuyết gặp bế tắc khi nam chính Phó Tinh Thần ra nước ngoài du học, anh ấy vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại với nữ chính Khương Vãn Ngư, vì vậy tôi không thể viết nổi nữa.

Đúng vậy, quyển truyện sủng ngọt ngào này của tôi kể về câu chuyện giữa tôi và Cận Ngôn Từ.

Khi còn học đại học tôi rất thích viết tiểu thuyết, lúc đó tôi luôn viết chi tiết về tôi và Cận Ngôn Từ trong bản ghi nhớ.

Ví dụ, mùa đông anh ấy mua cho tôi một củ khoai lang nướng, không phải để ăn mà chỉ để sưởi ấm tay.

Ví dụ, anh ấy cúi xuống buộc dây giày cho tôi, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đồ ngốc, ngay cả dây giày cũng không thắt tốt, không có anh thì em làm sao bây giờ?” Ánh sáng vừa vặn ánh trên mặt Cận Ngôn Từ, thời gian bỗng ngưng đọng.

Lại ví dụ như, vào đêm trước khi xuất ngoại, anh ấy ôm chầm lấy tôi với đôi mắt đỏ hoe và nói với tôi: “Chờ anh nhé.”

Sau khi anh ấy ra nước ngoài, tôi dấn thân vô việc viết lách, dùng những lời văn tinh tế và ngọt ngào tạo ra một con đường đẫm m.á.u trong vòng tròn tiểu thuyết online.

Về sau, tôi hết thời, cũng không chạm vào sủng văn nữa.

Lý do là, tôi cùng Cận Ngôn Từ chia tay, anh ấy đã mang đi hết những linh cảm và tài năng của tôi rồi.

7.

Ba tháng trước, trên mạng lan truyền rằng Lập Hạ có bàn tay tốt viết truyện ngược, nhưng cảm hứng đã cạn, rốt cuộc không còn viết được những truyện ngọt ngào nữa.

Tôi không chịu nhận, trằn trọc mấy ngày, tức đến mức không ngủ được, tôi làm sao có thể không viết được một truyện ngọt sủng? Cái này có gì khó đâu?

Nhưng tôi ngồi trước máy tính, đầu óc trống rỗng, thực sự không viết được.

"Không viết được thì đi yêu đương đi! Tóm lại tôi mặc kệ, cô đừng đập phá bảng hiệu của công ty!!!" Tổng biên tập mắng tôi như vậy.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bật điện thoại của mình lên, lật ra những bản ghi nhớ từ những ngày còn đi học.

Đành đánh liều một phen thôi.

Tôi đem bản ghi nhớ của tôi cùng Cận Ngôn Từ, từng chút một dùng lời văn tô điểm, sau đó phát hành ra ngoài.

Cho đến nay, những lời đồn Lập Hạ không còn linh cảm để viết sủng văn tự động sụp đổ.

Sau hai tháng, tôi ngừng cập nhật, vì câu chuyện giữa tôi và anh ấy chỉ kết thúc ở đây, để giữ công việc của mình, tôi đành phải bắt đầu viết lại.

Thế nhưng mà, câu chuyện vốn chân thật diễn ra, bây giờ sao có thể tùy tiện bịa đặt ở phần cuối.

Đầu tôi quay cuồng, nếu không được thì tôi sẽ cho họ một cái kết BE.

Tôi bắt đầu đánh máy, đem câu chuyện của tôi cùng Cận Ngôn Từ, dùng thân phận của Phó Tinh Thần và Khương Vãn Ngư để viết ra.

"Tin tức về Phó Tinh Thần như đá chìm vào đáy biển, Khương Vãn Ngư rốt cuộc cũng không chịu được nữa, ngay cả khi gọi video, họ nhìn nhau nhưng không nói gì. Yêu xa thật sự quá mệt mỏi, vì vậy cô ấy đã nói lời chia tay."

Viết xong, lòng tôi cũng thắt lại, bấm đăng rồi tắt máy.

Bên ngoài nắng đẹp quá, tôi chụp một bức ảnh, cẩn thận chỉnh filter rất lâu rồi đăng lên Weibo.

"Tiểu thuyết giống như đứa con của tác giả. Chỉ có dồn hết tâm huyết, rót linh hồn vào đấy, thì mới có nhiều người yêu thích nó hơn."

Sau khi trả lời một số bình luận của fan, tôi đã xem Zhihu để tìm thêm cảm hứng. Zhihu thực sự không lừa tôi, tôi lại có thêm tư liệu cho ngược văn.

Sau khi chọc tức Cận Ngôn Từ, tâm trạng tôi thực sự rất tồi tệ, gửi một WeChat cho tổng biên tập và tôi bắt đầu nghĩ ra một bộ truyện ngược mới.

8.

Mất mấy ngày không ngủ không nghỉ, mỗi ngày ngoại trừ xuống lầu để lấy giao hàng, tôi cũng không ra khỏi cửa, liên tục viết một tuần lễ, cuối cùng bộ truyện mới đã được hoàn thành.

Tôi gửi tài liệu cho tổng biên, tổng biên tập lạnh nhạt trả lời bằng chữ OK.

Ngay khi tôi định tắt điện thoại, một tin nhắn từ Cận Ngôn Từ hiện lên: "Bộ vest của tôi đâu?"

Hai ngày nay bận quá, tôi đã quên mất...

“Tôi đưa qua đây!” Tôi vội vàng mặc quần áo xuống lầu lấy bộ vest, ông chủ tiệm giặt đã giặt sạch rồi, nó vẫn còn ở đó.

"Xuống lầu đi, tôi đang đứng ở cửa."

Vãi?? Anh ấy đến đây?

Tôi vội vã chạy đến cổng khu dân cư, chiếc Porsche màu đen bắt mắt của Cận Ngôn Từ dừng ở cổng, anh ấy kéo cửa sổ xuống.

“Bộ vest của anh đây, đã được giặt tốt rồi.” Tôi đưa bộ quần áo cho anh qua cửa kính ô tô.

"Lên xe"

"à.."

Ngồi trong xe, Cận Ngôn Từ nhìn tôi không chuyển mắt, da đầu tôi có chút tê dại.

"Em có xảy ra phiền toái gì với hắn không?" Cận Ngôn Từ hỏi tôi.

"Ai?" Tôi nhất thời không kịp phản ứng.

"Chồng em"

“Phì!” Tôi suýt nữa phun ra, “Sao anh lại hỏi vậy?”

"Tuần này anh lái xe qua nhà em, thấy em lúc nào cũng tự lấy đồ giao hàng, đi đổ rác, sao vậy, sau khi kết hôn em có hạnh phúc không?"

“Cận Ngôn Từ, anh theo dõi tôi!” Tôi mở to mắt, anh ta ngồi xổm bao lâu mới nhìn thấy tôi vẫn luôn một mình như vậy? Nghĩ kỹ lại, tôi vô cùng sợ hãi.

"Trùng hợp đi ngang qua." Cận Ngôn Từ mặt không đổi sắc nói.

"Thật nhiều lần trùng hợp, anh đều có thể vừa vặn nhìn thấy tôi đi đổ rác, lấy giao hàng?" Tôi vạch trần anh ta.

"Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi." Cận Ngôn Từ không nói tiếp được.

“Hắn quanh năm đều vắng nhà không được sao?” Chồng tôi từ đâu tới?

“Vậy là em đã cưới một người đàn ông không ở bên cạnh em, ngay cả khi em mang thai?” Cận Ngôn Từ nhìn tôi chằm chằm, nốt ruồi ở khóe mắt hiện rõ.

“Lười nói với anh.” Tôi có chút tức giận cười, “Không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Bình Luận (0)
Comment