Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 167

Trước giờ, biểu hiện của Tiếu Tiếu Đồng lúc nào cũng luôn bình thản, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt tức giận. Cho nên, lần này nhìn thấy nét mặt không vui của anh, Văn Mân vẫn cảm thấy có chút e sợ.

“Anh làm sao vậy? Có phải em đã nói sai điều gì rồi không?” Từ đầu tới cuối cô đều không phát hiện được mình đã làm chuyện gì chọc giận tới anh, chẳng lẽ là vì những lời cô vừa mói nói anh không thích nghe. Nhưng mà mỗi người phụ nữ chắc hẳn đều có ý nghĩ như vậy, càng yêu ai càng muốn lưu lại những gì tốt đẹp nhất của mình cho người đó.

“Văn Mân, anh hỏi em, em có biết vợ chồng nghĩa là gì không?”

Lần đầu tiên anh mang cả họ lẫn tên của cô ra gọi, trong ánh mắt lộ ra một nét thất vọng chưa từng có trước đây.

“…” Văn Mân khong biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu, lẳng lặng chờ anh anh nói tiếp.

“Nếu vợ chồng chỉ dừng lại ở mối quan hệ hời hợt như vậy, chỉ cho đối phương nhìn thấy những gì tốt đẹp nhưng lại không muốn để họ nhìn thấy những điều không tốt vậy có gì khác so với người bình thường. Nếu đã như vậy có cần thiết phải kết hôn không?

“Tình yêu chính là sự tiết ra của các hormon kích thích trong cơ thể, nó giới hạn trong một khoảng thời gian nhất định, con người không có khả năng tiết ra loại hormon kích thích này cả đời. Trong khi đó, vợ chồng chính là sự kết hợp dựa trên cơ sở của tình yêu, từ từ tích lũy mới có được sự lâu bền, là quá trình đem từng giọt tình yêu có giới hạn ấy biến thành sự hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, sự tin tưởng và cả sự trung thành, đem hai kẻ hoàn toàn xa lạ kết thành một thể thống nhất, trở thành người một nhà.”

Từ trước đến nay, Văn Mân chưa bao giờ nghe Tiếu Đồng nói ra những lời cảm tính như vậy. Bình thường anh là người rất lý trí, lời nói luôn có tính logic chặt chẽ, cũng chưa bao giờ xúc động như lúc này. Cô không ngờ đến, triết lý của anh về tình yêu, tình cảm vợ chồng và về cuộc sống lại sâu sắc đến vậy.

“Em…Em chỉ là…” Cô muốn lên tiếng giải thích vài câu, nói với anh rằng cô thực sự không nghĩ như vậy, nhưng vừa mở miệng lại không biết phải giải thích thế nào.

“Nhóc ~~” giọng điệu của anh nhẹ nhàng hơn hẳn, Tiếu Đồng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vẫn cúi đầu với vẻ mặt biết lỗi ở trước mặt nhẹ nhàng hỏi: “Nếu có một ngày, anh bị bệnh nằm liệt trên giường, bảo em không được bên cạnh anh, không cho phép em chăm sóc anh, cho đến lúc anh chết đi em cũng không gặp được anh vậy em sẽ có cảm giác gì, chẳng lẽ em không cảm thấy như vậy thật đau khổ sao?”

“Em cũng cho rằng, một mình cô độc mà chết đi, một mình đối mặt với ốm đau bệnh tật, đối mặt với tất cả những gì đáng sợ nhất, cảm giác ấy liệu có tốt được không?”

“Em…”

Văn Mân lại lần nữa á khẩu không biết trả lời thế nào, cô biết dù mình có nói ra lý do gì cũng rất miễn cưỡng.

Thật ra, những điều anh vừa nói cô hiểu rất rõ, có lẽ không ai hiểu rõ cái cảm giác cô đơn một mình chờ chết hơn cô.

Kiếp trước, khi Tiếu Đồng còn chưa xuất hiện ở bệnh viện, cô một mình nói chuyện điều trị cùng với bác sĩ, tự mình ký tên vào bản cam kết phẫu thuật, một mình bàn bạc cách phân chia tài sản thừa kế với luật sư, mỗi một việc đều tự mình làm lại không có cảm giác gì, chỉ sau này nhớ lại cô mới thấy cực kỳ chua xót.

Muốn dành khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời ở bên cạnh những người thân của mình, cũng nhau vượt qua sự thống khổ nhưng lại không làm được, cảm giác ấy cô cũng từng trải qua. Lúc cha mẹ cô bị tai nạn qua đời chính là cảm giác như vậy. Sau này, mỗi lần nhớ đến sự kiện ấy, trong lòng cô luôn cảm thấy vô cùng thống khổ và dằn vặt, những điều đó liệu có ai hiểu được.

“Tiếu Đồng, thực xin lỗi, em không bao giờ…nói những lời như vậy nữa, anh nói rất đúng, chúng ta là vợ chồng, dù tốt hay xấu gì cũng phải cùng nhau đối mặt.”
Bình Luận (0)
Comment