Trì Húc nói: “Được, tôi cũng đồng ý, vậy quyết định thế nhé.”
Diệp Tử trố mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn lại, hỏi: “Hai người đã hỏi ý kiến của tôi chưa vậy?”
Lăng Hạo Nhiên mỉm cười với cô: “Bác sĩ Diệp, em đừng cảm thấy áp lực, đây là cuộc cạnh tranh giữa hai người đàn ông bọn anh thôi.”
“Đương nhiên, nếu cuối cùng em không chọn ai cả, bọn anh cũng không trách gì đâu.”
Trì Húc cũng nói theo: “Đúng đó, bác sĩ Diệp, em không cần phải bận tâm chuyện này.”
Cuối cùng, bữa ăn vốn chỉ có bốn người đã biến thành buổi tụ họp năm người.
Trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Lạc Ninh đi cùng Diệp Tử vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong, hai người đứng rửa tay trước bồn rửa.
Vừa rửa tay, Diệp Tử vừa than thở: “Năm nay chắc mình phạm đào hoa rồi, không thì sao lại gặp mấy chuyện kỳ cục thế này. Với lại, mình phát hiện Lăng Hạo Nhiên và Trì Húc đều là kiểu cứng đầu như nhau.”
“Cậu nói xem, rốt cuộc bọn họ nghĩ gì vậy? Còn đòi cạnh tranh công bằng, để mình lựa chọn, làm như mình là người bắt cá hai tay không bằng.”
Khóe môi Lạc Ninh khẽ cong lên, “Thế chẳng phải rất tốt à? Cậu có thêm một lựa chọn nữa. Dù sao thì hai người họ cũng tự nguyện, cậu không phải người xấu, cậu đâu có giấu giếm gì ai.”
Diệp Tử bực bội: “Vấn đề là, mình cảm thấy như chính mình đang ‘bắt cá hai tay’ ấy.”
Lạc Ninh cười khẽ: “Sao cậu vẫn giữ suy nghĩ cổ hủ thế? Bây giờ là thời đại mới rồi, đàn ông được chọn phụ nữ thì phụ nữ cũng có quyền chọn đàn ông. Miễn là hai người họ không để ý thì cậu lo gì?”
Diệp Tử trầm mặc vài giây, “Mình chỉ sợ đến cuối cùng, ba người bọn mình đều không vui vẻ gì.”
Lạc Ninh trêu: “Vậy thì đơn giản thôi, cậu ra ngoài từ chối cả hai đi, rồi tiếp tục đi xem mắt. Hoặc… còn cách nữa, ba người cùng sống chung cũng được đấy.”
Diệp Tử nhíu mày.
Lạc Ninh nháy mắt với cô, còn cười đẩy nhẹ vai cô một cái.
“Không muốn tiếp tục đi xem mắt đúng không? Vậy thì cứ để mọi chuyện như bây giờ đi. Đời người mấy chục năm, phải biết tận hưởng, đừng để mấy thứ lễ giáo phong kiến trói buộc bản thân.”
Diệp Tử bực dọc: “Thôi kệ, mặc kệ hai tên ngốc đó.”
Hai người quay lại bàn ăn, Trì Húc đang hào hứng kể cho Lăng Hạo Nhiên nghe về lần truy bắt tội phạm mạo hiểm của mình.
Thấy hai cô quay lại, Lăng Hạo Nhiên giơ tay gọi Diệp Tử:
“Bác sĩ Diệp, đội phó Trì giỏi quá đi mất, anh muốn đến đồn công an của họ học hỏi một thời gian. Sau này có nhận kịch bản về hình sự thì cũng có chút kinh nghiệm.”
Khóe môi Diệp Tử giật nhẹ, “Đó đâu phải nơi ai muốn vào cũng được?”
Không ngờ Trì Húc lại đáp luôn: “Được mà, trước đây từng có biên kịch đến chỗ bọn tôi theo mười mấy ngày. Chỉ cần xin phép lãnh đạo là được, tôi có thể đưa anh Lăng đến gặp cục trưởng của bọn tôi.”
Diệp Tử: “…”
Lạc Ninh và Diệp Tử liếc nhìn nhau, cô vỗ vai Diệp Tử, nhỏ giọng nói: “Làm bạn còn tốt hơn làm kẻ thù.”
Món ăn được bưng lên, Trì Húc và Lăng Hạo Nhiên thi nhau gắp thịt cho Diệp Tử.
Nhìn đống thịt chất đầy trong bát, Diệp Tử trợn mắt hét: “Đừng gắp nữa! Tôi còn có tay!”
Trì Húc và Lăng Hạo Nhiên lúc này mới chịu dừng tay.
Ngoại trừ Diệp Tử, mọi người đều ăn rất vui vẻ trong bữa ăn đó.
Ăn xong, Trì Húc nằng nặc đòi Diệp Tử đưa anh về vì anh đi nhờ xe của Lục Thừa Uyên đến.
Lăng Hạo Nhiên thì kéo Trì Húc lên xe thể thao của mình: “Tôi đưa anh về.”
Trì Húc không chịu: “Không được, tôi không thể để cô ấy về nhà một mình.”
Lăng Hạo Nhiên: “Yên tâm đi, chúng ta đưa cô ấy về trước, rồi tôi mới chở anh về.”
Trì Húc lúc này mới yên lặng ngồi vào xe.
Diệp Tử tức muốn đảo trắng mắt, chào tạm biệt Lạc Ninh rồi lao thẳng lên xe, đạp ga rời đi.
Lăng Hạo Nhiên cũng nhấn ga đuổi theo.
Lạc Ninh lên xe Lục Thừa Uyên, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Hôm nay Trì Húc bị gì k*ch th*ch à?”
Lục Thừa Uyên mỉm cười, “Cậu ta bị Lăng Hạo Nhiên k*ch th*ch đấy.”
Lạc Ninh liếc anh: “Ý anh là, sự xuất hiện của Lăng Hạo Nhiên lại giúp Trì Húc một tay?”
Lục Thừa Uyên: “Con người là vậy, có cạnh tranh mới có áp lực, có áp lực thì mới có động lực.”
Lạc Ninh: “Không ngờ mấy lý thuyết này lại áp dụng được vào chuyện tán gái.”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Lục Thừa Uyên nhướng mày: “Mọi lý thuyết đều có thể thông suốt với nhau. Nhất là với người như Trì Húc – khúc gỗ ấy – càng cần có người như Lăng Hạo Nhiên để k*ch th*ch mới chịu suy nghĩ và hành động.”
Lạc Ninh hỏi: “Vậy anh thấy, hai người họ ai có khả năng thắng cao hơn?”
Lục Thừa Uyên liếc cô một cái: “Nếu không có bất ngờ gì, thì đương nhiên là Trì Húc. Vì hai người họ có tình cảm với nhau.”
Lạc Ninh nhìn anh chằm chằm: “Sao anh biết Diệp Tử thích Trì Húc?”
Lục Thừa Uyên nhếch môi: “Vì chồng em là cảnh sát, giỏi nhất là quan sát và phân tích tâm lý người khác.”
Lạc Ninh: “Vậy anh cũng từng phân tích tâm lý em à?”
Lục Thừa Uyên: “Tất nhiên rồi, nhưng em là người duy nhất khiến anh thấy khó đoán nhất.”
Lạc Ninh cười khẩy: “Em không có thần bí đến mức đó đâu.”
Lục Thừa Uyên: “Vậy em còn muốn ly hôn không?”
Lạc Ninh ngẩn người, nhướng mày: “Thời gian thử thách là một năm, giờ mới bắt đầu, anh còn phải cố gắng nhiều.”
Lục Thừa Uyên vui vẻ đáp: “Rõ, tuân lệnh, anh sẽ cố gắng hơn nữa.”
Lạc Ninh quay sang nhìn anh, thấy anh mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo đường đi phía trước.
Lạc Ninh không rõ anh nói thật hay đùa.
Lục Thừa Uyên bất ngờ quay sang nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Sao thế? Phát hiện chồng em đẹp trai quá hả?”
Lạc Ninh thuận theo lời anh trêu: “Ừ, em muốn ăn anh luôn quá.”
Khóe môi Lục Thừa Uyên càng cong lên rõ rệt, “Được, lát nữa về đến nhà, anh sẽ hai tay dâng hiến, cho em ăn cho đã.”
Mười lăm phút sau, Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh đã về đến nhà.
Hai người bước vào cửa.
Lục Thừa Uyên khép cửa lại, đặt túi xách của Lạc Ninh lên tủ giày, rồi cởi giày ra.
Bất chợt, anh bế bổng cô lên khi cô đang thay giày.
Lạc Ninh giật mình, hai tay ôm lấy cổ anh, “Làm gì thế, hù chết em rồi!”
Lục Thừa Uyên đặt cô ngồi lên tủ giày, mỉm cười trêu ghẹo: “Không phải em nói muốn ‘ăn’ anh à?”
Lạc Ninh đỏ mặt, “Chưa tắm cơ mà.”
Biết cô là người sạch sẽ, Lục Thừa Uyên hỏi: “Vậy… cùng tắm nhé?”
Lạc Ninh khẽ mím môi, xem như ngầm đồng ý.
Lục Thừa Uyên bế cô vào phòng tắm chính trong phòng ngủ lớn – chỗ đó rộng rãi hơn.
Lạc Ninh vừa dội nước qua người một chút thì đã bị anh kéo vào lòng…
…
Còn bên này, Lăng Hạo Nhiên lái xe đưa Trì Húc, hộ tống Diệp Tử về tận cửa nhà.
Vừa hay gặp ba mẹ Diệp Tử đang đi dạo về.
Ban đầu, Diệp Phong mỉm cười định chào hỏi Lăng Hạo Nhiên, nhưng vừa thấy Trì Húc bước xuống từ ghế phụ…
Nụ cười lập tức đông cứng trên mặt ông.
Mạnh Chiêu Đệ thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình.
Trì Húc thoải mái chào hỏi ba mẹ Diệp Tử: “Cháu chào chú, chào dì. Chúc chú dì buổi tối vui vẻ.”
Lăng Hạo Nhiên cũng lễ phép tiếp lời: “Cháu chào chú dì, bọn cháu vừa cùng ăn tối với nhau ạ.”
Diệp Tử thấy sắc mặt của ba mình không tốt, liền lên tiếng giục: “Cảm ơn hai anh đã đưa tôi về. Về cẩn thận nhé, tôi vào nhà đây.”
Nói xong, cô kéo tay ba – Diệp Phong – nhanh chóng bước vào nhà.
Mạnh Chiêu Đệ mỉm cười với hai chàng trai, rồi cũng xoay người theo chồng và con gái vào trong.
Vừa vào đến cửa, Mạnh Chiêu Đệ còn chưa kịp đóng cửa thì Diệp Phong đã cau mày chất vấn con gái:
“Diệp Tử, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Sao hai cậu đó lại đi chung với nhau? Không, điều ba muốn hỏi là: tại sao ba người các con lại đi chung? Cả ba người cùng ăn tối?!”