Lục Thừa Uyên khởi động xe, khẽ nâng cằm lên:
“Cho em này, trà sữa anh mua cho em.”
Lạc Ninh liếc nhìn ly trà sữa, khóe môi bất giác cong lên.
Vừa cầm lấy, cô vừa nói:
“Đúng lúc đang khát.”
Lục Thừa Uyên ngập ngừng một chút, rồi tiếp lời:
“Anh xin nghỉ phép rồi.”
Lạc Ninh quay đầu nhìn anh:
“Hả?”
Lục Thừa Uyên khẽ cười, liếc cô một cái:
“Anh cũng muốn đi Kinh Đô xem thế nào.”
Lạc Ninh:
“Anh nói nghiêm túc đấy à?”
Lục Thừa Uyên:
“Nghiêm túc. Em chuyển thông tin vé máy bay cho anh, lát về nhà anh đặt vé.”
Lúc này, Lạc Ninh mới nhận ra anh thực sự không nói đùa.
Thật ra cô cũng không để tâm, anh đi cùng cũng tốt – ít nhất không phải lo Thẩm Yến Nam sẽ tìm cách quấy rối cô.
Cô lấy điện thoại, chuyển thông tin vé máy bay cho anh:
“Không biết còn vé không nữa.”
Lục Thừa Uyên:
“Không sao, chuyến bay đi Kinh Đô nhiều lắm, nếu không cùng chuyến thì anh đặt chuyến khác.”
Lạc Ninh không nói thêm, cúi đầu hút một ngụm trà sữa cho dịu cổ họng đang khô.
Đúng giờ tan tầm cao điểm, xe cộ đông đúc, Lục Thừa Uyên không nói gì thêm, tập trung lái xe.
Quãng đường bình thường chỉ mất nửa tiếng, hôm nay mất gần một tiếng mới về đến nhà.
Lục Thừa Uyên bảo Lạc Ninh đi thu dọn hành lý, còn anh vào bếp nấu cơm:
“Đồ của anh thì đơn giản, chỉ vài bộ quần áo thôi.”
Lạc Ninh không khách sáo, xoay người vào phòng lấy vali bắt đầu thu dọn.
Sau khi cắm nồi cơm, Lục Thừa Uyên lấy điện thoại chuyển thông tin vé máy bay của Lạc Ninh cho trợ lý riêng của ông nội – Tề Thuần.
Rồi gọi luôn cho đối phương:
“Trợ lý Tề, vợ tôi ngày mai sẽ đi Kinh Đô công tác với Viện trưởng Thẩm. Phiền chú đặt cho tôi một vé máy bay đi cùng, và kiểm tra luôn khách sạn họ ở, giúp tôi đặt một phòng giường đôi.”
Tề Thuần:
“Vâng, nhị thiếu gia. Có cần nâng cấp vé máy bay lên hạng thương gia không ạ?”
Lục Thừa Uyên:
“Không cần, cứ đặt theo tiêu chuẩn công tác của họ là được.”
Tề Thuần:
“Rõ, tôi sẽ đặt ngay.”
“Cảm ơn.” – Lục Thừa Uyên cúp máy, xoay người chuẩn bị bữa tối, bắt đầu với món khoai môn chiên mật.
Chưa đến năm phút sau, Tề Thuần đã gửi qua thông tin vé máy bay và đặt phòng khách sạn cho Lục Thừa Uyên.
Anh liếc mắt nhìn điện thoại rồi tiếp tục nấu ăn.
Lạc Ninh thu dọn xong vali, đi tới cửa bếp ngó đầu vào – vừa lúc món khoai môn chiên mật ngọt vừa được anh bày ra đĩa.
Cô không nhịn được bước lại gần, muốn nếm thử.
Lục Thừa Uyên đưa cho cô đôi đũa, nhắc nhở:
“Cẩn thận nóng.”
Lạc Ninh gắp một miếng khoai lên, nhìn kỹ một chút rồi trêu:
“Có gì mà anh không biết làm không vậy?”
Lục Thừa Uyên khẽ nhếch môi:
“Anh không biết làm phẫu thuật.”
Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ, không nhịn được bật cười. Cô thổi mấy cái rồi cắn một miếng, nhai chậm rãi:
“Ngon thật.”
Lục Thừa Uyên:
“Vừa miệng không?”
Lạc Ninh:
“Vừa đủ độ ngọt.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy em ăn trước đi, anh xào thêm hai món nữa là xong.”
Lạc Ninh:
“Đừng làm nhiều quá, món khoai này ăn vào cũng no rồi.”
Lục Thừa Uyên:
“Ừ.”
Lạc Ninh kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại chụp một bức ảnh đĩa khoai môn, rồi gửi cho Diệp Tử.
Diệp Tử lập tức phản hồi:
Diệp Tử: Lại là chồng cậu nấu đúng không? Có cái gì anh ấy không biết làm thế?
Lạc Ninh: Anh ấy không biết làm phẫu thuật.
Diệp Tử: Xì, cậu tin không, nếu anh ấy mà học y, thì bọn mình chẳng có cửa đâu.
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn đang đứng bếp của Lục Thừa Uyên.
Ngón tay trắng trẻo thon dài gõ lên màn hình:
Lạc Ninh: Mình tin.
Cô nghĩ một chút rồi gõ thêm một dòng:
Lạc Ninh: Anh ấy xin nghỉ, đi Kinh Đô với mình vài ngày.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Diệp Tử: Ái chà chà, dính người thế, sợ cậu bị người khác cướp mất à?
Lạc Ninh: Cái đó cậu phải hỏi anh ấy.
Diệp Tử: Mình đoán là anh ấy sợ Thẩm Yến Nam quấy rối cậu đấy, nên theo làm vệ sĩ. Cũng tốt mà.
Lạc Ninh: Lần sau cậu đi công tác, bảo Trì Húc với Lăng Hạo Nhiên theo làm vệ sĩ cho cậu đi.
Diệp Tử: Thôi khỏi, mình thấy phiền. Mà thôi, ăn xong rồi, mình đi tắm rồi bắn vài ván game đây.
Lạc Ninh: Lui xuống đi.
Diệp Tử: Thần thiếp xin lui, thượng lộ bình an.
Lạc Ninh: Ừm hứ.
Rất nhanh, Lục Thừa Uyên đã dọn đồ ăn ra bàn.
Một đĩa thịt bò xào ớt xanh, một đĩa cải xào tỏi.
Đều là món Lạc Ninh yêu thích.
Vì hôm sau phải dậy sớm nên tối đó hai người cũng không làm gì nhiều.
Sáng hôm sau, ăn sandwich Lục Thừa Uyên làm xong, hai người lái xe ra sân bay.
Tới nơi, Lục Thừa Uyên đỗ xe vào bãi, rồi cùng Lạc Ninh kéo hành lý đi làm thủ tục ký gửi.
Vừa làm xong thì nhóm người đi công tác cũng vừa tới nơi.
Khi cha con Thẩm Trung Hiền nhìn thấy Lục Thừa Uyên thì thoáng sửng sốt.
Tần Lãng và Lục Thừa Uyên trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, cả hai đều vờ như không quen biết.
Lạc Ninh chào hỏi Thẩm Trung Hiền:
“Viện trưởng, chồng tôi đang nghỉ phép, nên tôi bảo anh ấy đi Kinh Đô cùng. Chi phí đi lại bọn tôi tự chi trả.”
Từ sau khi biết Lục Thừa Uyên có mối quan hệ thân thiết với Chủ tịch, Thẩm Trung Hiền đã thay đổi cái nhìn về anh.
Lúc này nghe Lạc Ninh nói anh cũng đi theo, ông ta lại thấy đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ.
Sau này còn có thể dò la rõ ràng hơn về mối quan hệ thật sự giữa anh và Chủ tịch.
“Rất hoan nghênh cậu đến, Tiểu Lục. Tôi gọi cậu vậy được chứ?” – Thẩm Trung Hiền cười niềm nở hỏi.
Lục Thừa Uyên:
“Đương nhiên rồi, làm phiền Viện trưởng rồi.”
“Không sao cả.”
Đằng sau ông ta, Thẩm Yến Nam lúc này mặt mày u ám thấy rõ…
Lạc Ninh thậm chí chẳng buồn liếc nhìn Thẩm Yến Nam, quay sang chào hỏi Tần Lãng và Diêu Thanh Chi:
“Bác sĩ Tần, bác sĩ Diêu, chào hai người. Bác sĩ Diêu, tôi bên khoa cấp cứu, tôi là Lạc Ninh. Còn đây là chồng tôi.”
Tần Lãng giơ tay chào Lục Thừa Uyên:
“Chào đội trưởng Lục, tôi là Tần Lãng, bên khoa Tâm lý.”
Lục Thừa Uyên gật đầu:
“Chào bác sĩ Tần.”
Diêu Thanh Chi không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái rồi quay người đi thẳng về phía quầy làm thủ tục.
Tần Lãng ghé sát bên Lạc Ninh, thì thầm:
“Thấy chưa, kiểu người siêu lạnh lùng. Tôi chào mà cô ấy cũng chẳng buồn đáp lại.”
Lạc Ninh liếc mắt về phía Diêu Thanh Chi:
“Thế thì tốt, không lắm chuyện.”
Tần Lãng:
“Hai người làm thủ tục xong rồi à?”
Lạc Ninh:
“Xong rồi, anh đi làm thủ tục đi.”
Tần Lãng gật đầu chào Lục Thừa Uyên, rồi rảo bước về phía Diêu Thanh Chi, xếp hàng phía sau cô.
Thẩm Trung Hiền quay sang chào Lục Thừa Uyên:
“Tôi đi làm thủ tục trước nhé, lát nữa nói chuyện tiếp.”
Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đứng một bên, đợi bốn người đến muộn làm xong thủ tục rồi mới cùng nhau đi qua cửa an ninh.
Sau khi qua kiểm tra an ninh, Lục Thừa Uyên dừng lại trước một quán cà phê, mời mọi người uống nước.
Trừ Diêu Thanh Chi ra, những người còn lại đều vui vẻ gọi mỗi người một ly.
Lạc Ninh vẫn chủ động giúp Diêu Thanh Chi gọi một phần, rồi đưa tận tay cô:
“Giúp tỉnh táo hơn.”
Diêu Thanh Chi nhìn ly cà phê trong tay, nhẹ giọng cảm ơn:
“Cảm ơn cô.”
Lạc Ninh mỉm cười:
“Không có gì.”
Suốt đoạn đường, Thẩm Trung Hiền luôn tìm cách bắt chuyện, tạo mối quan hệ với Lục Thừa Uyên, khiến Lạc Ninh phải quay sang trò chuyện với Tần Lãng.
Thẩm Yến Nam và Diêu Thanh Chi đi phía sau bốn người, không nói gì, ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Tới cổng lên máy bay, nhân viên vẫn chưa đến, mọi người tìm chỗ ngồi nghỉ, nói chuyện rời rạc.
Ước chừng thời gian đã gần tới, Lạc Ninh đưa ly cà phê cho Lục Thừa Uyên:
“Em đi vệ sinh chút.”
Diêu Thanh Chi đột nhiên đứng dậy:
“Tôi cũng muốn đi.”
Tần Lãng chủ động đưa tay ra:
“Đưa cà phê cho tôi, tôi giữ hộ.”
Diêu Thanh Chi hơi do dự một chút, rồi đưa ly cà phê cho anh:
“Cảm ơn, làm phiền anh.”