Sau khi về phòng cất hành lý, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên xuống sảnh chờ Tần Lãng và Diêu Thanh Chi.
Bốn người bắt taxi đến khu phố thương mại trung tâm thành phố.
Mỹ phẩm và đồ chăm sóc da ở Kinh Đô nổi tiếng là chất lượng tốt mà giá lại phải chăng.
Tới nơi, Lạc Ninh lập tức nhắm thẳng tới trung tâm mỹ phẩm lớn nhất trong khu vực.
Cô lấy một chiếc xe đẩy và bắt đầu mua sắm, vừa mua cho bản thân, cho Diệp Tử, vừa mua quà cho bà nội cô và bà nội của Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên và Tần Lãng cũng chọn mua một vài món như sữa rửa mặt nam, nước hoa, vv.
Diêu Thanh Chi đứng giữa một rừng sản phẩm, ánh mắt không giấu được vẻ thích thú.
Nhưng đến khi tính tiền, cô chỉ mua một chai sữa rửa mặt và một lọ kem dưỡng ẩm – loại giá rẻ nhất.
Lạc Ninh nhìn vậy thì đã hiểu phần nào.
Vì cô và Lục Thừa Uyên mua nhiều nên được nhận khá nhiều quà tặng kèm.
Trong số đó có một bộ sản phẩm dưỡng da đầy đủ, Lạc Ninh liền xoay người đưa cho Diêu Thanh Chi:
“Bác sĩ Diêu, tôi mua nhiều quá, mấy món này chắc không dùng đến. Nếu cô không ngại thì nhận nhé.”
“Còn mấy tuýp kem dưỡng tay với son dưỡng này nữa, tôi cũng có rồi, tặng cô luôn.”
Diêu Thanh Chi nhìn những món quà trên tay Lạc Ninh, rất muốn nhận nhưng lại ngại ngùng.
Lạc Ninh lấy túi giấy từ nhân viên, gói lại và ép cô nhận:
Diêu Thanh Chi:
“Sao lại chê được chứ, toàn là đồ tốt. Cảm ơn cậu, bác sĩ Lạc.”
Lạc Ninh:
“Không cần khách sáo, mấy thứ này chỉ là quà tặng thôi.”
Ra khỏi cửa hàng, Diêu Thanh Chi chủ động đề nghị mời cả nhóm uống trà sữa.
Lạc Ninh biết cô ấy là kiểu người không muốn mắc nợ ai nên thoải mái gọi một ly.
Lục Thừa Uyên và Tần Lãng mỗi người gọi một ly hồng trà.
Thấy gần đến giờ ăn trưa, Tần Lãng đề xuất đi ăn nướng, nói sẽ mời cả nhóm.
Diêu Thanh Chi lúc đầu còn hơi ngại, nhưng thấy Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên vui vẻ đồng ý, cô cũng không từ chối.
Tần Lãng chọn một quán nướng có thiết kế khá sang trọng.
Lúc gọi món, Diêu Thanh Chi mới giật mình khi thấy một phần ba chỉ heo giá đến 168 tệ.
Cô lẩm bẩm:
“Con heo này chắc được nuôi bằng tổ yến với vi cá mất…”
Nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, mặt thoáng chốc đỏ ửng, sợ mọi người chê cô nhỏ nhen.
May mà Lạc Ninh nhanh nhẹn tiếp lời:
“Đúng thật, ở siêu thị thịt ba chỉ cùng lắm hai mươi tệ một cân, ở đây thì giá gấp bảy tám lần.”
Tần Lãng cười tươi:
“Biết sao được, đây là Kinh Đô mà. Đất vàng đất bạc, mặt bằng đắt, đầu tư trang trí lại nhiều, không tăng giá thì lỗ vốn.”
Diêu Thanh Chi:
“Hôm nay làm phiền anh quá rồi, bác sĩ Tần.”
Tần Lãng:
“Đừng khách sáo thế. Hiếm khi đi chơi, quan trọng là mọi người vui.”
Diêu Thanh Chi cũng từng nghe qua danh tiếng của Tần Lãng trong Bệnh viện Đức Khang – cùng với Diệp Tử, cả hai đều là “phú nhị đại” nổi tiếng, lái siêu xe đi làm.
Thế nên lần này cô cũng yên tâm ăn uống mà không thấy áy náy.
Mới đầu thấy giá thịt ba chỉ đã muốn xỉu, ai ngờ Tần Lãng gọi thêm bốn đĩa thịt bò – mỗi đĩa 268 tệ.
Chưa hết, còn gọi thêm tôm sú, mực, và nhiều món khác nữa.
Cả bàn đầy ắp đồ ăn.
Sợ lãng phí nên Diêu Thanh Chi đành phải “xả láng” mà ăn.
Tần Lãng tưởng cô thích ăn đồ nướng ở đây nên lại gọi thêm hai đĩa thịt bò nữa, khiến Diêu Thanh Chi cực kỳ lúng túng.
Khi tính tiền, cô nghe nhân viên nói sau khi giảm giá còn hơn ba ngàn tệ, cả người như muốn sụp đổ – đau lòng không chịu được.
Bởi cả tháng tiền sinh hoạt của cô chỉ có một ngàn rưỡi.
Nhưng trừ cô ra, ba người còn lại đều rất thản nhiên.
Ăn xong, cả nhóm lại chia hai xe về khách sạn.
Lúc đi Tần Lãng trả tiền taxi, nên lúc về Diêu Thanh Chi nhanh tay quét mã trả tiền trước.
Xuống xe, Tần Lãng mới nói:
“Bác sĩ Diêu, lần sau đừng tranh trả tiền với đàn ông, như vậy là làm mất mặt tôi đấy.”
Diêu Thanh Chi sững người, vội hoảng hốt:
“Xin lỗi, bác sĩ Tần, tôi…”
Tần Lãng nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, tim bỗng đập mạnh, vội ho một tiếng để che giấu:
“Không sao, không cần xin lỗi. Tôi không có ý gì khác, lần sau nhớ là được.”
Diêu Thanh Chi khẽ cắn môi, gật đầu.
Bốn người cùng trở về phòng cất đồ sau khi mua sắm.
Ở sảnh khách sạn, họ tình cờ gặp cha con Thẩm Trung Hiền.
Thẩm Trung Hiền vui vẻ chào hỏi:
“Đi dạo về rồi à? Mua được gì không?”
Lục Thừa Uyên lấy từ túi của mình ra một bộ mỹ phẩm dưỡng da nam đưa cho Thẩm Trung Hiền:
“Có mua ít đồ chăm sóc da. Viện trưởng, tôi thấy bộ này hợp với ngài nên tiện tay mua luôn. Mong ngài đừng chê.”
Lạc Ninh khẽ nhíu mày nhìn Lục Thừa Uyên, cô còn tưởng bộ này là anh định mua cho ông nội mình.
Thẩm Trung Hiền bất ngờ vui mừng, vừa nhận vừa cảm ơn:
“Ui chà, tôi cũng có phần à, cảm ơn cậu nha, Tiểu Lục. Chu đáo ghê. Đúng lúc tôi cũng dùng gần hết rồi. Tôi không khách sáo nhé, lại còn loại dưỡng da kiềm dầu, hợp với cái mặt bóng nhẫy của tôi thật.”
Lục Thừa Uyên:
“Không có gì, viện trưởng. Cảm ơn ngài thời gian qua đã luôn quan tâm đến Ninh Ninh nhà tôi.”
Thẩm Trung Hiền:
“Phải rồi, ba của Ninh Ninh với tôi là bạn thân. Cậu là chồng của Ninh Ninh, theo lý thì nên gọi tôi là chú mới đúng. Sau này cứ gọi tôi là chú Thẩm, khỏi cần gọi viện trưởng nữa.”
Lục Thừa Uyên:
“Vâng, chú Thẩm. Vậy mọi người cứ tiếp tục công việc nhé, cháu về phòng trước. Tối nay cháu mời mọi người đi ăn cơm.”
Thẩm Trung Hiền:
“Đợi đã, tôi còn định hỏi cậu có muốn cùng chúng tôi tới bệnh viện Kinh Đô tham quan không?”
Lục Thừa Uyên:
“Cháu đi được không ạ?”
Thẩm Trung Hiền:
“Sao lại không? Cậu cứ giả làm thư ký của tôi là được.”
Lục Thừa Uyên làm bộ suy nghĩ:
“Vậy thì… cháu xin làm phiền. Đi cùng ạ. Tối nay tiện thể mình ăn tối luôn ở ngoài.”
Thẩm Trung Hiền:
“Được thôi.”
Lục Thừa Uyên sắp xếp cho mọi người gửi hành lý vào tủ ký gửi ở quầy lễ tân, kể cả món quà anh tặng Thẩm Trung Hiền.
Sau đó anh gọi hai chiếc taxi để cả đoàn tới bệnh viện Kinh Đô.
Thẩm Trung Hiền vẫn cố chen vào ngồi chung xe với Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh.
Ông cùng Lục Thừa Uyên ngồi ở ghế sau, còn Lạc Ninh ngồi ghế phụ.
Lạc Ninh phát hiện ra Lục Thừa Uyên thực sự rất kiên nhẫn – suốt cả đoạn đường Thẩm Trung Hiền không ngừng nói chuyện, vậy mà anh vẫn luôn giữ thái độ lịch sự, không hề lộ vẻ khó chịu.
Ngược lại, cô ngồi ghế trước còn liên tục ngáp mấy cái liền.
Tranh thủ thời gian trên đường, cô còn chợp mắt được một lúc.
Đến cổng bệnh viện Kinh Đô, Lục Thừa Uyên định trả tiền xe nhưng bị Thẩm Trung Hiền giành trước.
Lý do của ông vô cùng hợp lý:
“Chúng tôi đi công tác có thể thanh toán công tác phí, cậu không cần tranh với tôi.”
Tài xế nghe vậy thì lập tức xé hóa đơn, đưa cho Thẩm Trung Hiền.
Ông nhận lấy, nhét luôn vào cặp tài liệu của mình, rồi cười hề hề xuống xe.
Đợi nhóm người đi sau đến đủ, cả đoàn cùng đi vào cổng chính của bệnh viện.
Vừa tới nơi, một người đàn ông đeo kính gọng vàng từ bên trong chạy vội ra chào Thẩm Trung Hiền:
“Viện trưởng Thẩm, hoan nghênh hoan nghênh! Viện trưởng Lý đang chờ mọi người trong văn phòng, mời đi trước uống chén trà.”
Thẩm Trung Hiền bắt tay với người đó:
“Vất vả cho cậu rồi, thư ký Kim.”
Thư ký Kim sau khi bắt tay Thẩm Trung Hiền liền quay sang chào hỏi từng người một, tự giới thiệu mình là thư ký riêng của Viện trưởng Lý.
Chào hỏi xong, cả nhóm theo chân thư ký Kim vào văn phòng viện trưởng.