Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 118

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở một bên khác, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên vừa trở về phòng khách sạn. Khi cùng nhau tắm rửa, cả hai không kìm được cảm xúc, đã có một màn âu yếm ngắn trong phòng tắm.

Nhưng vì điều kiện không tiện, họ lại trở về giường, thêm một trận mặn nồng mới cảm thấy thỏa mãn.

Cuối cùng, cả hai lại đi tắm rửa qua một lần nữa. Khi nằm xuống giường thì trời đã về khuya.

Lúc này, cả hai đều đã kiệt sức, Lạc Ninh gần như vừa chạm gối là chìm vào giấc ngủ.

Lục Thừa Uyên cũng đang mơ màng chuẩn bị ngủ, thì điện thoại trên tủ đầu giường bỗng vang lên một tiếng.

Anh khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên xem.

Là tin nhắn từ Tần Lãng.

Tần Lãng: Tiêu rồi, tôi gây chuyện rồi.

Lục Thừa Uyên: ???

Tần Lãng: Cậu có thể qua phòng tôi một chuyến được không?

Lục Thừa Uyên liếc nhìn Lạc Ninh đang ngủ say, rồi đứng dậy mặc quần áo, đi sang phòng bên cạnh nhấn chuông.

Rất nhanh, Tần Lãng ra mở cửa.

Anh ta mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm.

Lục Thừa Uyên liếc một cái đã thấy vết hôn và vết cào trên cổ Tần Lãng, kết hợp với tin nhắn kia, anh lập tức hiểu chuyện.

Tần Lãng mời Lục Thừa Uyên vào phòng ngồi, rồi thật thà kể lại mọi chuyện.

Cuối cùng, anh ta hỏi: “Chuyện này không thể trách tôi được đúng không? Là cô ấy chủ động mà, tôi là nạn nhân.”

Lục Thừa Uyên nhíu mày nhìn Tần Lãng, hỏi: “Cậu có thích bác sĩ Diêu không? Có muốn hẹn hò với cô ấy không?”

Tần Lãng do dự một lúc, ấp úng: “Tôi… tôi không biết nữa.”

Lục Thừa Uyên nhíu mày sâu hơn, nhắc nhở: “Bác sĩ Diêu không phải kiểu phụ nữ tùy tiện đâu.”

Tần Lãng vò đầu, “Tôi biết, đây là lần đầu tiên của cô ấy, nên tôi mới đau đầu thế này. Hay là… tôi đưa cô ấy ít tiền? Mười vạn? Trông cô ấy cũng có vẻ đang khó khăn, cậu thấy sao?”

Lục Thừa Uyên dựa người vào lưng ghế sofa, nheo mắt nhìn anh ta, chậm rãi nói:

“Tôi đảm bảo cô ấy sẽ tát cậu một cái.”

Tần Lãng khổ sở: “Vậy cậu nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?”

Lục Thừa Uyên nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn anh: “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, mẹ nuôi vẫn luôn mong sớm được bồng cháu. Gia cảnh của bác sĩ Diêu dù không tốt, nhưng cô ấy là người rất xuất sắc.”

“Tôi tin mẹ nuôi sẽ ủng hộ hai người. Nếu cậu thật sự không biết nên làm gì, chi bằng hỏi thử ý mẹ xem.”

Tần Lãng nhìn anh: “Có nên hỏi không?”

Lục Thừa Uyên nhướn mày, “Giờ này chắc bác vẫn chưa ngủ đâu.”

 

Lục Thừa Uyên lại tựa người vào sofa, “Thử gọi hỏi xem.”

Tần Lãng đành cầm điện thoại gọi video cho mẹ – Chu Ngọc.

Bên kia lập tức bắt máy.

Chu Ngọc vừa đánh mạt chược vừa hỏi: “Gì thế? Nửa đêm không ngủ được à? Hay nhớ mẹ rồi?”

Vừa thấy mặt mẹ, Tần Lãng lập tức rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”

Chu Ngọc thấy con trai có gì đó không ổn, liền nhờ người khác chơi thay, rồi cầm điện thoại lên nhìn kỹ.

Đôi mắt tinh tường của bà nhanh chóng phát hiện điểm đáng ngờ.

Chu Ngọc: “Cổ con bị gì thế? Bị mèo cào à?”

Tần Lãng mím môi, “Ừm, một con mèo con uống say… Mẹ, con nên làm sao đây?”

Chu Ngọc ngẫm ra được chuyện, hỏi: “Mèo hoang à, hay là…”

Tần Lãng: “Là bác sĩ trong bệnh viện bọn con, người con từng kể với mẹ đó, bác sĩ khoa phụ sản mới đến, bác sĩ Diêu. Mẹ, người ta vẫn còn là gái tơ, bị con… làm hỏng mất rồi.”

Chu Ngọc hít sâu một hơi, “Thế cô ấy đâu? Có ở cạnh con không?”

Tần Lãng lắc đầu, “Lục Thừa Uyên đang ở đây, còn bác sĩ Diêu thì về phòng cô ấy ngủ rồi, con chạy về phòng mình.”

Chu Ngọc nheo mắt nhìn con trai, “Con có thích cô ấy không?”

 

Tần Lãng hơi đỏ mặt, “Cô ấy cũng xinh, mặt mộc còn đẹp nữa, chắc trang điểm lên còn đẹp hơn… Chỉ là… mẹ, gia đình cô ấy khá phức tạp, cha cô ấy nghiện rượu, đánh bạc, còn bạo lực…”

Chu Ngọc phẩy tay, “Chuyện đó không quan trọng. Nếu cô ấy gả vào nhà mình, thì là người nhà mình, sau này nhà mẹ đẻ mà dám làm khó cô ấy, mẹ sẽ lo liệu giúp. Quan trọng là con có thích người ta không thôi.”

“Nếu thích, mai đợi cô ấy tỉnh, con nói với cô ấy là con sẵn sàng chịu trách nhiệm. Nếu cô ấy chịu kết hôn, mẹ sẽ đi gặp cha mẹ cô ấy, bàn chuyện cưới xin.”

Chu Ngọc giờ chẳng còn yêu cầu gì về chuyện cưới vợ của Tần Lãng, chỉ cần là phụ nữ là được.

Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ, con… như vậy được chứ?”

Chu Ngọc: “Được rồi, là đàn ông mà gặp chuyện thế này lại cuống lên, con còn là bác sĩ tâm lý nữa chứ. Ngủ sớm đi, mai nói chuyện đàng hoàng với cô ấy xong rồi báo lại mẹ.”

Tần Lãng: “Vâng.”

Chu Ngọc bất ngờ nở nụ cười đầy mong đợi: “Con trai à, cố gắng lên nhé, để mẹ sớm được bế cháu.”

Tần Lãng: “…Mẹ, cái đó còn phải xem bác sĩ Diêu có đồng ý không đã.”

Chu Ngọc: “Con cứ dỗ dành tử tế, con gái dễ mềm lòng lắm. Con thương cô ấy, cô ấy sẽ thương lại con.”

Tần Lãng: “Mẹ mau đánh bài đi, con cúp máy đây, mai nói tiếp.”

Tần Lãng cúp máy, Chu Ngọc thì vừa ngân nga vừa quay lại bàn mạt chược.

Cuối cùng thì ngày con trai bà cưới vợ cũng đến rồi.

“Mau vậy là có thể uống rượu mừng của Tần Lãng rồi sao? Cô gái đó là ai thế?” – hội bạn thân của bà tò mò hỏi.

Chu Ngọc mỉm cười: “Là bác sĩ trong bệnh viện của nó, khoa phụ sản, còn là gái tơ đấy. Hai đứa cùng đi công tác, uống tí rượu, các bà hiểu mà, giới trẻ bây giờ mà. Nhưng nhà mình nhất định phải có trách nhiệm.”

Mọi người: “Đúng, phải có trách nhiệm. Tần Lãng là bác sĩ, cưới bác sĩ là hợp nhất, thế thì bọn tôi chờ uống rượu cưới thôi.”

Chu Ngọc vui vẻ đáp: “Nhất định không thiếu phần các bà, nhớ chuẩn bị bao lì xì cho đàng hoàng đấy.”

Lục Thừa Uyên thấy mọi việc đã ổn thỏa, liền đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Khi ra đến cửa, anh quay đầu hỏi Tần Lãng: “Tối nay cậu định ngủ ở đâu?”

Tần Lãng ngẩn người một chút, rồi cầm điện thoại và thẻ phòng của Diêu Thanh Chi đuổi theo: “Tôi phải qua trông chừng cô ấy, cô ấy uống quá nhiều, không thể để cô ấy ở một mình được, lỡ xảy ra chuyện gì thì rắc rối lắm.”

Lục Thừa Uyên nhướn mày, mở cửa rời đi.

Tần Lãng hí hửng chạy sang phòng bên cạnh, rón rén bước đến giường, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Diêu Thanh Chi.

Xác nhận cô thở đều và ổn định, anh mới yên tâm.

“Sau này không thể để em uống nhiều thế này nữa.” Anh vừa lẩm bẩm vừa chui vào chăn.

Diêu Thanh Chi đột nhiên trở mình, ôm lấy anh.

Tần Lãng hơi ngẩn ra, rồi khóe môi dần nở một nụ cười, anh kéo chăn trùm lên cả hai, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Tần Lãng đã mơ một giấc mộng đẹp.

Anh mơ thấy Diêu Thanh Chi đồng ý gả cho mình, cả hai còn sinh được một cậu con trai kháu khỉnh.

Bế con trong tay, anh cười đến không khép được miệng.

Và chính trong tiếng cười đó, anh tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra, đã thấy Diêu Thanh Chi đang trừng mắt tức giận nhìn anh chằm chằm.

Tần Lãng hoảng hốt đến mức ngã lăn khỏi giường.

“Bác sĩ Diêu, cô tỉnh rồi à!” – anh cuống quýt gọi.

Toàn thân Diêu Thanh Chi toát ra hơi lạnh, chất vấn: “Bác sĩ Tần, sao anh lại ở đây? Anh đã làm gì tôi?”

Thật ra Diêu Thanh Chi biết rất rõ, tối qua cô và Tần Lãng đã xảy ra chuyện không thể nói rõ thành lời.

Nhưng cô vẫn cố ý hỏi vậy.

Tần Lãng nhìn cô một lúc, trong đầu lập tức xóa sạch kịch bản đã chuẩn bị từ đêm qua, đổi chiến lược ngay tại chỗ.

Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô đang ngồi trên giường.

Giả vờ như đang cố kìm nén cảm xúc, anh đáp: “Bác sĩ Diêu, câu này đúng ra là tôi nên hỏi cô mới phải. Tối qua cô đã làm gì tôi, cô quên rồi à?”

“Còn nữa, Sở Ly là ai? Rõ ràng tối qua cô đã coi tôi là người thay thế cho cái người tên Sở Ly đó.”

Bình Luận (0)
Comment