“Yên tâm đi, Tổng giám đốc Lục, tôi sẽ rất cẩn thận.” Người đàn ông hứa với Lục Viễn Chinh.
Nói xong, anh ta chần chừ một chút rồi hỏi: “Vậy… Tổng giám đốc Lục, chuyện này… ngài có muốn nói với phu nhân một tiếng không ạ?”
Lục Viễn Chinh thoáng lộ vẻ không hài lòng, cau mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông, giọng mang theo ý cảnh cáo:
“Trợ lý Đào, đến bây giờ mà cậu vẫn chưa hiểu ai mới là cấp trên của mình sao? Để tôi nhắc lại lần nữa, dù cậu được mẹ tôi tiến cử, nhưng người cậu phải trung thành là tôi, không phải bà ấy.”
Đào Thước hít sâu một hơi lạnh, trong lòng có chút hoảng loạn: “Xin lỗi Tổng giám đốc Lục, tôi không có ý gì khác.”
Lục Viễn Chinh: “Đừng để tôi phát hiện cậu có hai lòng.”
Đào Thước không dám nói thêm lời nào, cúi gập người thể hiện sự trung thành.
Lục Viễn Chinh liếc anh ta với ánh mắt khinh thường, lạnh giọng: “Không có việc gì thì đi làm đi. Phải theo dõi sát cô ta, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi.”
Đào Thước vội đáp: “Vâng, Tổng giám đốc, vậy tôi đi làm việc trước.”
Lục Viễn Chinh nhìn Đào Thước cẩn trọng rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.
Bất ngờ, anh giáng một cú đấm lên bàn làm việc, nghiến răng, tức giận lẩm bẩm:
“Thằng em tốt của tôi, tốt nhất là ngoan ngoãn mà ở yên đấy, đừng có mơ tưởng đến vị trí người thừa kế!”
Ở bên ngoài, trên đường trở về văn phòng, Đào Thước chạm mặt một người phụ nữ vừa bước ra từ thang máy.
Anh ta dừng bước, hơi cúi người chào: “Đại thiếu phu nhân, cô đến rồi. Để tôi báo cho đại thiếu gia một tiếng.”
Hàn Phi nở nụ cười xã giao, lạnh nhạt liếc qua Đào Thước rồi rảo bước đi thẳng, chẳng buồn để tâm đến anh ta.
Đào Thước đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Hàn Phi, thầm chửi rủa trong lòng:
“Có gì mà ghê gớm, chỉ là một con gà mái không đẻ được trứng mà thôi.”
Hàn Phi bước đến gần văn phòng của Lục Viễn Chinh, lông mày hơi nhíu lại.
Cô luôn cảm thấy đám người bên cạnh chồng dường như đều có thành kiến với cô, ai nấy đều là loại quân tử giả tạo, ngoài mặt một đằng, trong bụng một nẻo.
Đặc biệt là tên Đào Thước kia, dựa vào việc được mẹ chồng – Hạ Thu Nguyệt – giới thiệu, liền không thèm để cô vào mắt.
Cô đến tìm chồng mình, sao còn phải nhờ trợ lý của anh ta đi thông báo?
Thật nực cười.
Đúng là tên ngốc không biết vị trí của mình.
Trước khi gõ cửa, Hàn Phi còn đặc biệt chỉnh lại dáng vẻ, rồi mới đưa tay lên gõ nhẹ.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Viễn Chinh vang lên từ bên trong: “Mời vào.”
Khoảnh khắc mở cửa, Hàn Phi lập tức đổi sang gương mặt tươi cười lấy lòng: “Chồng à, anh đang bận sao?”
Lục Viễn Chinh thấy vợ đến, đáy mắt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng che giấu, nở nụ cười giả tạo:
“Vợ à, em đến rồi à. Đúng là đang bận một chút, nhưng không sao, hiếm khi em tới.”
Anh liếc nhìn mấy túi đồ mua sắm trong tay cô: “Đi mua sắm à? Mua gì thế?”
Hàn Phi tiện tay vứt đống túi lên ghế sofa, ngồi phịch xuống, rồi lấy ra một hộp quà từ trong đó, mở ra đưa cho anh xem:
“Anh xem chiếc cà vạt này có đẹp không? Em mua cho anh đấy, mẫu mới của mùa thu năm nay, em phải tranh giành lắm mới mua được.”
“Đẹp lắm, vất vả cho em rồi.”
Lục Viễn Chinh miễn cưỡng khen ngợi, trong lòng lại rất ghét mấy màu mè sặc sỡ kiểu này.
Hàn Phi hơi nhướng mày, cũng cười giả lả đáp lại:
“Anh là chồng em, những việc này là điều vợ nên làm mà.”
Lục Viễn Chinh: “Không cần phải như vậy đâu, mấy việc thế này em giao cho trợ lý Đào làm là được.”
Nụ cười trên mặt Hàn Phi cứng lại: “Anh cũng biết trợ lý Đào có thành kiến với em, em đâu dám sai khiến anh ta.”
Lục Viễn Chinh: “Làm gì có chuyện đó, em nghĩ nhiều rồi, anh ta không dám đâu.”
Hàn Phi: “Mong là em nghĩ nhiều thôi. Dù sao thì em ở nhà cũng rảnh rỗi, ra ngoài tìm cớ đi dạo cũng tốt.”
Lục Viễn Chinh: “Em có thể đi uống trà với mấy người bạn.”
Hàn Phi: “Nhưng cũng đâu thể ngày nào cũng uống trà, chồng à, sau này em có thể đến công ty ở bên anh không?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Lục Viễn Chinh thu lại nụ cười, nghiêm giọng:
“Hàn Phi, đừng đùa kiểu đó. Nếu để ông nội biết, ông sẽ nghĩ anh không chuyên tâm làm việc, chỉ mải mê nữ sắc. Em muốn anh bị mắng sao?”
Hàn Phi vội vàng giải thích: “Chồng à, em chỉ đùa thôi. Em đâu phải người phụ nữ không hiểu chuyện chứ.”
Lục Viễn Chinh dịu lại:
“Anh biết em không phải như vậy. Em là tiểu thư danh giá của Tập đoàn Hàn thị, là danh viện nổi bật nhất Bắc Lĩnh. Cưới được em là phúc phần của anh, anh luôn biết ơn điều đó.”
Dù không rõ chồng nói thật lòng hay chỉ đang tâng bốc, Hàn Phi vẫn rất vui.
“À đúng rồi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật mẹ em. Bà nói không muốn tổ chức rình rang, chỉ muốn ăn cơm gia đình đơn giản thôi. Đến lúc đó làm phiền anh đi với em một chuyến.”
Lục Viễn Chinh: “Sinh nhật mẹ vợ, đương nhiên anh phải đến rồi. Anh sẽ bảo trợ lý Đào chuẩn bị quà, trang sức nhé?”
Hàn Phi: “Được, anh tự quyết đi. Dù sao mẹ em cũng chỉ thích trang sức thôi.”
Lục Viễn Chinh: “Được, để anh bảo trợ lý lo.”
Hàn Phi ngập ngừng một chút, rồi ngẩng mắt lên dò hỏi:
“Chồng à, chuyện lần trước em nhắc ấy… anh đã hỏi chú ấy chưa? Bao giờ mới cho chúng ta gặp bạn gái của chú ấy?”
Lục Viễn Chinh: “Anh hỏi rồi, Thừa Uyên nói là không có thời gian.”
Hàn Phi tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không lẽ chú ấy lừa chúng ta? Thật sự có bạn gái không vậy? Hay là… anh gửi ảnh của Kiểu Kiểu cho chú ấy xem thử? Biết đâu nhìn ảnh rồi lại đổi ý muốn gặp mặt thì sao?”
Lục Viễn Chinh nhìn Hàn Phi:
“Em chưa nói với Đường Kiểu Kiểu là Thừa Uyên làm ở sở cảnh sát đấy chứ?”
Hàn Phi nói:
“Em chưa nói đâu. Chẳng phải ông nội không cho tiết lộ chuyện của chú ấy sao? Em chỉ nói với Kiểu Kiểu là em có một chú em, cô ấy nghe vậy thì bảo có thể gặp mặt một lần cũng được. Em còn chưa cho cô ấy xem ảnh của chú ấy nữa mà.”
“Em chỉ muốn đợi chú ấy đồng ý rồi mới xin ảnh gửi cho Kiểu Kiểu xem… Thật đáng tiếc, Kiểu Kiểu là con gái duy nhất trong nhà họ Đường.”
“Nếu chú ấy chịu cưới Kiểu Kiểu, thì có thể thừa kế công ty của nhà họ Đường đấy.”
Lục Viễn Chinh đáp:
“Đó là suy nghĩ của em thôi. Thừa Uyên vốn ngạo mạn, sao có thể cam tâm làm con rể ở rể cho nhà họ Đường.”
Huống chi, Thừa Uyên đã kết hôn rồi – nhưng chuyện này Lục Viễn Chinh không định nói cho Hàn Phi biết.
Anh sợ cô không giữ được miệng.
Hàn Phi vẫn không cho là vậy:
“Chuyện đó chưa chắc đâu, Kiểu Kiểu vừa xinh đẹp, năng lực cũng tốt, chú ấy còn có thể tìm được ai hơn Kiểu Kiểu nữa chứ?”
Lục Viễn Chinh thở dài, rõ ràng không còn kiên nhẫn:
“Nếu Thừa Uyên vẫn còn độc thân thì có thể suy nghĩ đến chuyện này.”
Hàn Phi chẳng mấy để tâm:
“Chuyện đó có gì đâu, trước khi cưới em, anh cũng có bạn gái mà! Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý cưới em còn gì? Với xuất thân như chúng ta, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau.”
“Đủ rồi, Hàn Phi.” – Gương mặt Lục Viễn Chinh tối sầm lại.
“Anh là anh, Thừa Uyên là Thừa Uyên. Chú ấy nói không cần chúng ta lo, thì tức là không cần. Đừng áp đặt ý muốn của em lên người khác. Em nên lo tốt chuyện của bản thân trước đi.”
Hàn Phi bị chồng quát như vậy, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Im lặng một lúc, cô cầm lấy đống túi xách trên ghế sofa, vừa đứng dậy vừa xin lỗi:
“Xin lỗi anh, chồng à. Là em lo chuyện bao đồng, em biết rồi. Em về trước nhé, không làm phiền anh làm việc nữa.”
Lục Viễn Chinh vẫn còn giận, giọng lạnh tanh:
“Tối nay không cần chờ anh ăn cơm, anh có tiệc xã giao.”
Hàn Phi trong lòng cũng không vui, hậm hực đáp lại:
“Biết rồi.”