Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ run, cổ họng như bị tắc nghẹn.
Đầu óc anh trống rỗng, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy.
Cảm giác bất lực chưa từng có ập đến khiến anh vô cùng chán nản.
“Nhưng mà…” – Bác sĩ Tề Gia Hằng nói tiếp – “Tôi đảm bảo sẽ dốc hết sức để điều trị cho bệnh nhân này. Hôm nay đã muộn, ngày mai sau khi chính thức đi làm, tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cho bệnh nhân trước.”
“Chờ có kết quả, tôi sẽ gửi hồ sơ cho thầy tôi – Giáo sư William – nhờ ông ấy hội chẩn. Những bước điều trị sau này, tôi cũng sẽ thường xuyên trao đổi với Giáo sư William.”
Ánh mắt Lục Thừa Uyên rực sáng, trong mắt anh một lần nữa thắp lên tia hy vọng.
“Được, cứ làm theo lời anh dặn. Anh cần gì cứ nói với Viện trưởng Thẩm hoặc trực tiếp nói với tôi. Chỉ cần có thể khiến bệnh nhân tỉnh lại.”
Lúc này, điện thoại của Thẩm Trung Hiền đột nhiên đổ chuông.
“Xin lỗi, để tôi nghe máy Chủ tịch gọi.” – ông nhìn điện thoại rồi nói.
Thẩm Trung Hiền: “Chủ tịch, ngài vẫn chưa nghỉ ạ? Tôi đang ở cùng Đội trưởng Lục. Vừa rồi bác sĩ Tề đã kiểm tra cho bệnh nhân. Tình hình không mấy khả quan, nhưng bác sĩ Tề sẽ nhờ Giáo sư William hội chẩn thêm.”
“Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm mọi cách để điều trị cho bệnh nhân.”
Lục Tân Quân: “Được, vất vả cho mọi người rồi. Chi phí điều trị cho bệnh nhân này tôi sẽ chi trả toàn bộ, các cậu không cần phải băn khoăn gì cả, cứ yên tâm mà làm, nhất định phải tìm mọi cách để cứu chữa.”
Thẩm Trung Hiền vô cùng bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều, bởi vì ông biết có những chuyện không nên hỏi.
Ông chỉ cần ghi nhớ – bệnh nhân này đối với Chủ tịch là vô cùng quan trọng.
Đây chính là điểm mạnh lớn nhất của Thẩm Trung Hiền – biết nhìn thời thế.
Thẩm Trung Hiền: “Vâng, Chủ tịch, ngài yên tâm. Tôi sẽ đích thân theo sát chuyện này.”
Lục Tân Quân: “Còn nữa, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật. Ngoài cậu và bác sĩ Tề, không được để người thứ ba biết.”
Việc có thể cùng Chủ tịch chia sẻ bí mật khiến Thẩm Trung Hiền vừa mừng vừa xúc động.
Lâu lắm rồi ông mới thấy hưng phấn như vậy.
Ông cam đoan chắc nịch: “Vâng, Chủ tịch, tôi sẽ đặc biệt chú ý.”
Nếu hoàn thành tốt chuyện này, khả năng tái nhiệm chức viện trưởng của ông sẽ rất cao.
Lục Tân Quân: “Tốt, có gì thì liên lạc lại. Giúp tôi gửi lời cảm ơn tới bác sĩ Tề, sau này tôi sẽ mời hai người một bữa.”
Thẩm Trung Hiền: “Vâng, Chủ tịch, ngài nghỉ ngơi sớm ạ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Trung Hiền như tràn đầy năng lượng.
“Đội trưởng Lục, Chủ tịch đã chỉ đạo rồi, bệnh viện chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu chữa bệnh nhân này, anh cứ yên tâm.”
Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu: “Cảm ơn, hai người vất vả rồi.”
Thẩm Trung Hiền: “Vậy đội trưởng, bên các anh có ai ở lại không? Chúng tôi sẽ rút trước, sáng mai sẽ tiến hành kiểm tra cho bệnh nhân.”
Lục Thừa Uyên: “Tôi còn phải quay về cục để báo cáo với cục trưởng. Nhưng tôi đã bố trí người trong tổ thay phiên túc trực ở đây, nếu có gì bất thường, cứ báo với họ.”
Thẩm Trung Hiền: “Được, vậy tôi đưa bác sĩ Tề về nghỉ ngơi trước, cậu ấy ngồi máy bay cả ngày rồi, mệt lắm.”
Lục Thừa Uyên: “Vâng.”
Thẩm Trung Hiền đưa Tề Gia Hằng rời khỏi phòng bệnh.
Khi hai người bước vào thang máy, Thẩm Trung Hiền dặn dò:
“Bác sĩ Tề, bệnh nhân này đối với Chủ tịch vô cùng quan trọng. Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm tôi làm ở Đức Khang, thấy Chủ tịch đích thân ra mặt dặn dò.”
“Ngài ấy đặc biệt nhấn mạnh – ngoài tôi và cậu, không được để người thứ ba biết về bệnh nhân này. Trong bệnh viện nhiều người, miệng lưỡi khó kiểm soát, cậu hiểu ý tôi chứ? Hy vọng sau này cậu có thể đích thân theo sát.”
Tề Gia Hằng: “Tôi hiểu rồi, Viện trưởng Thẩm yên tâm. Sau này tôi sẽ trực tiếp hội chẩn và phụ trách toàn bộ việc kiểm tra của bệnh nhân, không giao cho nhân viên khác.”
Thẩm Trung Hiền hài lòng vỗ vai Tề Gia Hằng.
“Chủ tịch rất trọng người thông minh. Nếu cậu chữa khỏi được cho bệnh nhân này, thật sự khiến người đó tỉnh lại, thì cậu sẽ vững chân ở Đức Khang rồi đấy.”
Tề Gia Hằng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ở một diễn biến khác, Lục Thừa Uyên dặn dò Triệu Lâm và Liêu Kiệt ở lại túc trực, còn anh thì cùng Trì Húc quay về cục để báo cáo với cục trưởng.
Hai người xuống bãi đậu xe, vẫn là Trì Húc lái xe.
Ngồi vào xe, Lục Thừa Uyên lấy điện thoại gọi cho ông nội.
Lục Tân Quân nhanh chóng bắt máy: “Thừa Uyên?”
Giọng Lục Thừa Uyên nghẹn ngào: “Ông ơi…”
Lục Tân Quân biết cháu trai đang đau lòng, liền an ủi: “Thừa Uyên, cháu đã cố gắng hết sức rồi, đừng tự trách.”
Lục Thừa Uyên hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc hụt hẫng trong lòng.
Lục Thừa Uyên: “Ông ơi, cháu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Anh em nhà họ Cao không có lý do gì lại tự sát vào lúc này, hơn nữa còn là sau khi gặp luật sư. Ông có biết Đổng Hướng Dương không ạ?”
Lục Tân Quân sững người: “Đổng Hướng Dương… là luật sư hàng đầu của Văn phòng Luật Tinh Hà phải không?”
Lục Thừa Uyên: “Vâng ạ, sáng nay ông ta đã gặp anh em nhà họ Cao.”
Lục Tân Quân cũng cảm thấy có điều kỳ lạ: “Ông biết rồi. Cháu cứ tiếp tục điều tra đi, nếu cần ông giúp thì cứ nói. Nhưng cháu nhớ kỹ – đừng tự trách hay đau buồn quá, cháu đã làm hết sức rồi, còn lại thì để ông trời định đoạt.”
Lục Thừa Uyên: “Cháu biết rồi, ông ạ. Cháu sẽ không từ bỏ đâu, cho dù cả đời này Cao Hồng Lâm không tỉnh lại được, cháu cũng nhất định phải lôi bằng được kẻ đứng sau màn ra ánh sáng.”
Lục Tân Quân im lặng vài giây: “Tốt, nhưng đừng chỉ mải lo chuyện này, còn phải quan tâm tới Lạc Ninh nữa.”
Ánh mắt Lục Thừa Uyên trở nên dịu dàng: “Vâng, ông yên tâm.”
Cúp máy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Sấm sét vang rền, cơn mưa chỉ mới tạnh được nửa tiếng giờ lại bắt đầu đổ xuống…
Trì Húc quay sang liếc nhìn Lục Thừa Uyên, hỏi:
“Cậu nghi ngờ luật sư Đổng có liên quan đến vụ này sao?”
Lục Thừa Uyên đáp:
“Có liên quan hay không thì phải điều tra rồi mới biết.”
Trì Húc nói tiếp:
“Luật sư Đổng là người khá hòa nhã, mỗi lần gặp đều cười cười, rất lễ độ. Anh ta là một trong những đối tác của Văn phòng Luật Tinh Hà, cũng là người có chính nghĩa.”
Lục Thừa Uyên quay sang nhìn Trì Húc:
“Cậu muốn nói gì?”
Trì Húc khựng lại:
“Tôi chỉ cảm thấy luật sư Đổng có lẽ không liên quan đến cái chết của anh em nhà họ Cao.”
“Cậu mới làm cảnh sát ngày đầu à? Không biết trong lúc điều tra, điều kiêng kỵ nhất là gì sao?”
Trì Húc hơi sững người:
“Là suy đoán chủ quan… Xin lỗi, tôi thu lại lời vừa rồi.”
Lục Thừa Uyên không nói gì thêm. Dù anh không đồng tình với việc dùng trực giác để phán đoán, nhưng lần này, trực giác lại vô cùng mạnh mẽ.
Anh có cảm giác rất rõ ràng rằng cái chết của hai anh em Cao Đại Hải không thể tách rời khỏi Đổng Hướng Dương.
Hai người quay lại cục, đi thẳng đến văn phòng của Cục trưởng.
Dương Binh đang ăn sủi cảo.
Thấy hai người họ trở về, ông chỉ vào hai hộp sủi cảo trên bàn trà:
“Ăn chút gì đi, vừa mang tới đấy, còn nóng.”
Vốn dĩ Dương Binh đã định tan làm về nhà, nhưng vì vụ tự sát của anh em Cao Đại Hải, ông buộc phải ở lại tăng ca để làm báo cáo gửi cấp trên.
Bát mì ăn lúc tối sớm đã tiêu hóa hết, lúc này Lục Thừa Uyên cũng cảm thấy đói thật.
Anh ngồi xuống, lấy một đôi đũa dùng một lần, mở hộp sủi cảo, rưới thêm nước tương và giấm rồi cúi đầu ăn.
Thấy vậy, Trì Húc cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Ba người ăn xong, Trì Húc phụ trách dọn dẹp, còn Lục Thừa Uyên đun nước pha trà.
Đợi trà pha xong, sau khi uống một ngụm trà nóng, Dương Binh mới mở lời:
“Thừa Uyên, nói xem cậu nghĩ gì về vụ này?”