Lạc Ninh: “Vai diễn cũng nhiều đấy, không tệ đâu.”
“Muốn ăn gì trưa nay?” Diệp Tử vừa cởi áo blouse trắng vừa hỏi.
Thấy bạn thân đổi chủ đề, Lạc Ninh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đáp: “Gì cũng được, ra ngoài xem thử trước đi.”
Chờ Diệp Tử thay đồ xong, hai người cùng rời khỏi bệnh viện, đi về phía cổng chính.
Vừa đi dọc phố vừa ngắm nghía, cuối cùng họ vào một tiệm mì và gọi hai tô mì bò kéo sợi.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Lạc Ninh không nhịn được hỏi: “Lăng Hạo Nhiên đã nói gì với cậu?”
Khóe môi Diệp Tử khẽ run, cô uể oải đáp: “Anh ấy bảo mình hãy yêu Trì Húc một cách mãnh liệt một lần.”
Lạc Ninh hơi nhướng mày: “Lăng Hạo Nhiên này cũng thú vị đấy chứ.”
Diệp Tử bĩu môi: “Anh ấy nói thì dễ lắm, tình cảm đâu phải chuyện đơn giản như thế.”
Lạc Ninh cong môi cười: “Thật ra cũng không quá phức tạp.”
Diệp Tử nhìn cô, nhưng không nói gì.
Lạc Ninh: “Được rồi, nếu hiện tại cậu vẫn chưa nghĩ thông thì cũng không cần phải dằn vặt bản thân. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Nhân viên phục vụ mang mì bò ra.
Lạc Ninh rút một đôi đũa đưa cho Diệp Tử.
“Ăn thôi nào. Mình thích cái kiểu vô tư lự của cậu hơn. Thật ra cuộc đời này nên sống đơn giản một chút, đừng nghĩ nhiều quá.”
Diệp Tử nhận đũa: “Cậu nói đúng, nếu một chuyện khiến mình phiền não, vậy chắc chắn là có vấn đề rồi.”
Lạc Ninh: “…”
Sắc mặt Diệp Tử trở nên nhẹ nhõm: “Được rồi, mình ổn rồi. Ăn thôi.”
Buổi chiều gần hết giờ làm, Lạc Ninh nhận được tin nhắn của Lục Thừa Uyên, nói rằng tối nay anh sẽ về muộn.
Anh còn dặn cô nhớ ăn tối.
Ban đầu cô định ăn tối bên ngoài rồi mới về nhà.
Nhưng nghĩ đến cảnh anh ăn bát mì nước thanh đạm lúc tăng ca, trong lòng lại thấy xót xa.
Thế là cô bảo Diệp Tử dừng xe trước siêu thị, vào mua ít nguyên liệu rồi mới về nhà.
Lúc về đến nhà đã bảy giờ tối, cô vẫn xuống bếp nấu bốn món một canh.
Khi bày biện lên đĩa, cô gắp một phần nhỏ ra ăn trước.
Ăn xong, cô đậy kỹ phần cơm cho Lục Thừa Uyên, dọn dẹp bếp núc gọn gàng, sau đó thu dọn sơ qua nhà cửa.
Rồi đi tắm và giặt đồ.
Đến khi phơi đồ xong thì cũng đã mười giờ đêm.
Lục Thừa Uyên vẫn chưa về.
Cô liền về phòng nằm nghỉ, cầm điện thoại xem phim.
Xem được một lúc, mắt bắt đầu díp lại, không hay biết đã ngủ thiếp đi.
Lục Thừa Uyên về đến nhà lúc mười một giờ đêm.
Khi đi ngang phòng ăn, anh vô tình nhìn thấy những đĩa thức ăn được đậy kỹ trên bàn, liền bước đến xem thử.
Thấy bữa ăn thịnh soạn, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh biết chắc chắn là Lạc Ninh cố tình chuẩn bị cho anh.
Anh đặt điện thoại lên bàn ăn, sau đó vào phòng ngủ phụ xem thử, phát hiện cô đã ngủ rồi, điện thoại vẫn đang chiếu phim.
Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại, tắt video rồi đặt lên tủ đầu giường.
Sau đó đắp chăn cho cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, không ngờ lại khiến cô tỉnh giấc.
Lạc Ninh mở mắt, giọng ngái ngủ: “Về rồi à?”
Lục Thừa Uyên vội nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh làm em tỉnh.”
Lạc Ninh mỉm cười, rồi ngáp một cái: “Em để phần cơm cho anh rồi đấy, nhớ ăn xong hẵng ngủ nhé.”
Lục Thừa Uyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, mái tóc thơm mùi cam nhàn nhạt, dịu dàng đáp: “Ừ, ngủ đi.”
Lạc Ninh khẽ ừ một tiếng, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Lục Thừa Uyên lưu luyến rời khỏi phòng, ra bàn ăn lấy thêm một bát cơm, rồi ngồi xuống ăn từ tốn.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Tay nghề của Lạc Ninh không hề thua kém anh, ăn rất ngon miệng, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Bốn món ăn bị anh quét sạch, canh cũng uống hết một bát.
Ăn xong, anh rửa sạch bát đũa, rồi đi tắm, sau đó quay lại phòng, chui vào chăn ôm lấy cô mà ngủ say.
Sáng hôm sau, Lạc Ninh là người tỉnh dậy trước.
Nhìn thấy Lục Thừa Uyên nằm bên cạnh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng an yên.
Trải qua một thời gian sống chung, cô đã quen với việc có anh bên cạnh.
Lạc Ninh nghĩ thầm, thì ra đây chính là cuộc sống hôn nhân.
Thật ra cũng rất tốt.
Lục Thừa Uyên như cảm nhận được ánh mắt của cô, liền mở mắt ra, cong môi nhìn cô.
Lạc Ninh như bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, mặt đỏ bừng lên.
Một ngày mới tươi đẹp bắt đầu bằng một cuộc vận động đầy cảm xúc.
Thật lạ, rõ ràng chỉ mới xa nhau một ngày, vậy mà lại có cảm giác như vừa trải qua một cuộc tương tư dài lâu.
Cả hai đều khát khao được sở hữu đối phương…
Sau đó, Lục Thừa Uyên ôm cô đi tắm trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
Vừa giúp cô xả nước vừa hỏi: “Hay là em chuyển sang phòng ngủ chính ở luôn nhé? Phòng bên này rộng hơn.”
Lạc Ninh không chút do dự đáp: “Được, mai em nghỉ, để mai chuyển.”
Lục Thừa Uyên: “Vậy anh xin nghỉ chuyển giúp em.”
Lạc Ninh từ chối: “Không cần đâu, anh cứ làm việc đi. Đồ của em anh cũng đâu biết sắp xếp sao cho đúng, để em tự lo là được.”
Lục Thừa Uyên: “Vậy cũng được, đồ nặng thì để anh về dọn.”
Lạc Ninh: “Không có gì nặng cả, chỉ toàn quần áo với đồ sinh hoạt thôi.”
Đến ngày nghỉ.
Lạc Ninh tiễn Lục Thừa Uyên đi làm xong liền bắt đầu dọn đồ, chia ra từng đợt rồi treo vào tủ quần áo trong phòng ngủ chính.
Bận rộn được khoảng nửa tiếng thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
Cô hơi ngạc nhiên, không biết ai lại đến nhà vào giờ sớm thế này.
Cô đặt công việc trong tay xuống rồi đi mở cửa, liền thấy bà nội của Lục Thừa Uyên đang đứng trước cửa, dưới chân là mấy túi đồ lớn.
Vừa thấy cô, bà cụ đã cười tươi rạng rỡ.
“Ninh Ninh, tha lỗi cho bà vì đến mà không báo trước nhé. Thừa Uyên nói hôm nay cháu được nghỉ ở nhà, bà tiện đường đi siêu thị nên mua ít đồ mang qua cho hai đứa.”
“Cháu dạo này có phải ăn uống không tốt hay là làm việc vất vả quá không? Sao lại gầy đi thế?”
Lạc Ninh vừa giúp bà mang đồ vào nhà vừa cười đáp: “Không có đâu ạ, cháu còn lên hai cân đấy bà.”
Dương Thái Liên xách đồ đi vào, vừa đến lối vào thì dừng lại: “Chắc chắn là cái cân hỏng rồi, rõ ràng là cháu gầy đi.”
Lạc Ninh đặt đồ xuống, lấy một đôi dép cho bà rồi đưa tay đóng cửa lại, cười nói: “Thật mà, cháu không gầy đi đâu ạ.”
Dương Thái Liên chỉ vào mấy túi đồ: “Bà mua cho hai đứa ít thịt bò, cá hồi với thịt gà, cháu ăn nhiều vào, phải bồi bổ cho tốt.”
Lạc Ninh hơi ngại: “Bà, để bà phải tốn tiền rồi ạ.”
Dương Thái Liên xua tay: “Mấy đồng bạc ấy mà tốn gì. Với lại, bà cũng lớn tuổi rồi, tiền bạc sống không mang theo, chết cũng chẳng đem đi được. Sau này cũng là để lại cho hai đứa thôi… À mà nhà này hơi nhỏ đấy.”
Bà đột nhiên đổi chủ đề, vừa đi vào trong vừa nhìn ngó xung quanh: “Đồ đạc cũng hơi lỗi thời rồi.”
Khi đi ngang qua phòng ngủ phụ, bà bỗng nhiên dừng bước, thấy đồ đạc bên trong thì tỏ ra khá ngạc nhiên.
“Cháu ngủ ở phòng này à? Thế Thừa Uyên thì sao? Hai đứa ngủ riêng phòng hả?”
Lạc Ninh lúc này mới chợt hiểu ra, vội giải thích: “Không phải đâu bà, không như bà nghĩ đâu ạ. Chúng cháu không ngủ riêng, là cùng ngủ ở phòng này. Nhưng giờ cháu đang chuẩn bị chuyển qua ngủ ở phòng ngủ chính rồi ạ.”
Dương Thái Liên vẫn không tin, lại hỏi: “Vậy tại sao cháu lại ngủ ở phòng phụ? Có phải do Thừa Uyên không?”
Lạc Ninh liền đáp: “Không đâu bà. Là vì ba năm trước anh ấy không có ở nhà, lúc cháu chuyển vào thì phòng này đang trống nên cháu ở đây. Sau khi anh ấy về, cũng chuyển sang đây ngủ chung với cháu cho tiện theo thói quen của cháu thôi ạ.”