Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 150

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn mươi phút sau.

Quý bà ấy đến khách sạn đã đặt trước, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng.

Quản lý khách sạn đích thân giúp bà đẩy hành lý lên đến tầng cao nhất – phòng Tổng thống.

Người phụ nữ hào phóng bo cho quản lý một khoản tiền tip hậu hĩnh.

Sau khi quản lý rời đi và đóng cửa lại, bà bước đến bên cửa sổ kính lớn sát sàn, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài trong khoảng mười mấy giây.

Sau đó quay lại ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vắt chân lên rồi lấy điện thoại ra gọi một số.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: “Mẹ.”

Người phụ nữ bĩu môi, nói: “Mẹ về rồi. Phòng 1808 khách sạn Vạn Hoa, qua đây đi.”

Lục Viễn Chinh ở đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ về Bắc Lĩnh rồi sao?”

Hạ Thu Nguyệt có vẻ mất kiên nhẫn: “Trẻ thế mà tai còn kém hơn tôi à? Cần tôi lặp lại lần nữa không?”

Lục Viễn Chinh: “Xin lỗi mẹ, chỉ là con hơi bất ngờ, sao mẹ không nói trước để con ra sân bay đón mẹ? Mẹ vừa tới hả? Hay về từ tối qua rồi?”

Hạ Thu Nguyệt: “Càng ngày càng lắm lời, mẹ bảo con đến thì cứ đến đi. Mẹ đi tắm đây, hy vọng khi mẹ ra khỏi phòng tắm thì thấy con đang đứng trước cửa.”

Lục Viễn Chinh: “Con biết rồi, con qua ngay. Hai mươi phút nữa. 1808, đúng không ạ?”

Hạ Thu Nguyệt: “Đúng.”

Lục Viễn Chinh cúp máy, cầm áo vest định ra cửa, lại đúng lúc đụng phải vợ – Hàn Phi.

Hàn Phi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

 

Hàn Phi: “Sáng sớm thế này, anh đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?”

Lục Viễn Chinh do dự một lát, rồi quyết định không nói thật: “Công ty có việc gấp cần xử lý.”

Thấy chồng có biểu hiện là lạ, Hàn Phi chau mày đầy nghi ngờ.

Sau một thoáng suy nghĩ, cô chạy về phòng lấy điện thoại và túi xách, rồi vội vã ra ngoài, đón taxi bám theo xe Lục Viễn Chinh.

Một đường đuổi tới tận cổng khách sạn Vạn Hoa.

Đợi chồng vào thang máy, cô vội chạy đến nhìn bảng hiển thị tầng.

Thấy thang máy dừng ở tầng 18.

Lúc còn ở cửa phòng, cô lờ mờ nghe Lục Viễn Chinh nói gì đó giống “1808”.

Cô đoán anh đến đúng căn phòng đó.

Hàn Phi nghiến răng, thầm nghĩ chắc chắn là con hồ ly Lê Oanh gọi anh tới.

Càng lúc càng quá đáng, dám sáng sớm đã gọi chồng cô ra ngoài. Tưởng cô dễ bắt nạt sao!

Cô quyết định phải cho Lê Oanh một bài học, liền bấm thang máy lên tầng 18.

Lúc này, Lục Viễn Chinh vừa bấm chuông phòng.

Chờ vài giây, cửa mở.

Hạ Thu Nguyệt mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, tóc còn ướt xõa trên vai, vẻ đẹp mặn mà đầy phong thái.

Bà liếc mắt nhìn con trai một cái, rồi quay người đi vào phòng.

“Mẹ.” – Lục Viễn Chinh gọi, rồi theo sau bà bước vào.

Hạ Thu Nguyệt ngồi xuống sofa, rút từ hộp thuốc lá một điếu.

Lục Viễn Chinh vội lấy bật lửa châm thuốc cho bà.

Hạ Thu Nguyệt rít một hơi, xuyên qua làn khói nhìn con trai, vừa định mở lời thì bị tiếng chuông cửa dồn dập ngắt ngang.

Bà nhíu mày.

“Để con xem.” – Lục Viễn Chinh nói rồi đứng dậy.

Anh nhìn qua mắt mèo nhưng không thấy ai, đành mở cửa.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Không ngờ vừa mở ra, một người từ bên cạnh lao ra, vung túi xách đánh tới tấp.

“Lục Viễn Chinh! Hai người đúng là cặp đôi cẩu nam tiện nữ! Các người quá đáng lắm rồi! Hôm nay không đánh chết hai người thì tôi không mang họ Hàn nữa!”

Hạ Thu Nguyệt cau mày nhìn Hàn Phi phát điên, giận dữ quát: “Cô chửi ai là cẩu nam tiện nữ?!”

Nghe thấy giọng nói ấy, Hàn Phi chết lặng.

Túi xách rơi bịch xuống đất, cô trợn mắt nhìn người đang ngồi trên sofa.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Lục Viễn Chinh tức giận đến đỏ mặt: “Cô điên rồi à! Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Mau xin lỗi mẹ tôi!”

Toàn thân Hàn Phi run rẩy: “Xin lỗi mẹ… con tưởng là… là Lê Oanh…”

“Cô tưởng?” – Giọng Hạ Thu Nguyệt lạnh như băng.

“Cho dù là Lê Oanh thì sao? Đường đường là dâu trưởng nhà họ Lục, cô mà cũng nhỏ nhen đến vậy? Không chịu nổi việc chồng có người phụ nữ khác ngoài kia à?”

“Mẹ chồng cô – tức là tôi – còn có thể chấp nhận cha chồng cô nuôi phụ nữ bên ngoài, sao cô lại không thể chấp nhận chuyện chồng mình có người khác?”

“Dù không chấp nhận, cũng không được điên loạn chạy tới khách sạn đánh người! Không thấy mất mặt à?!”

Hàn Phi siết chặt tay, nhưng không dám lên tiếng hay ngẩng đầu.

Ánh mắt Hạ Thu Nguyệt lộ rõ vẻ ghê tởm.

“Hàn Phi, cô với thằng Viễn Chinh kết hôn bốn năm, năm năm rồi mà đến giờ vẫn chưa sinh được lấy một đứa con. Tôi còn chưa tính chuyện đó với cô, cô lại dám quản con trai tôi?”

“Cô là cái gì chứ? Con trai tôi là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Đức Khang. Cô lấy được nó là phúc phần tu từ kiếp trước, phải biết điều mà biết ơn.”

“Nó có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài cũng không đến lượt cô can thiệp. Nếu muốn tiếp tục làm dâu trưởng nhà họ Lục, thì hãy biết điều một chút, ngoan ngoãn ở nhà làm thiếu phu nhân của mình cho tốt.”

“Nếu không, tôi mặc kệ cô là thiên kim nhà ai, tôi cũng sẽ cho hai đứa ly hôn! Đừng quên, hai người có ký thỏa thuận tiền hôn nhân đấy!”

Nghe đến đó, Hàn Phi “phịch” một tiếng quỳ xuống.

“Xin lỗi mẹ… là con sai rồi… con không dám nữa… con hứa sau này sẽ không can thiệp nữa… xin lỗi mẹ… hu hu…”

Nghe thấy tiếng khóc của Hàn Phi, lông mày Hạ Thu Nguyệt càng nhíu chặt lại.

“Câm miệng cho tôi!” – bà quát to, giọng đầy uy lực. “Khóc cái gì? Muốn người ta nghĩ tôi – một bà mẹ chồng – bắt nạt cô chắc?”

Hàn Phi vội im bặt, nước mắt dâng đầy khóe mắt, đến thở mạnh cũng không dám.

Hạ Thu Nguyệt lạnh lùng liếc cô một cái đầy chán ghét: “Cút ra ngoài! Trừ khi tôi gọi, nếu không thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Hàn Phi như được đại xá, vội vàng nhặt túi xách rơi trên đất rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi cửa phòng khép lại, Lục Viễn Chinh quay lại ngồi xuống cạnh mẹ, vội vàng xin lỗi.

“Mẹ, con xin lỗi, con không ngờ cô ấy lại đuổi theo đến đây, chắc là do nghe được cuộc gọi lúc nãy của con…”

Hạ Thu Nguyệt liếc con trai một cái, ánh mắt tràn đầy thất vọng và trách móc.

Mở miệng ra là một tràng mắng:

“Vô dụng! Đến cả vợ ở nhà cũng không quản nổi, còn đòi kế thừa Tập đoàn Đức Khang? Theo ông nội con bao nhiêu năm rồi mà chẳng học được gì à?”

“Hay là từ đầu tới cuối con vốn chẳng chịu học hành tử tế? Vậy cả ngày con làm gì? Chỉ lo chơi bời với con nhỏ họ Lê đó à? Con còn không phân biệt được cái gì quan trọng hơn hả?”

“Phụ nữ quan trọng, hay là sự nghiệp quan trọng? Con còn muốn thừa kế Tập đoàn Đức Khang không?”

Lục Viễn Chinh cúi đầu, tiếp tục xin lỗi: “Con xin lỗi, mẹ.”

Lời xin lỗi ấy không làm Hạ Thu Nguyệt nguôi giận, ngược lại lửa giận càng bùng lên, sắc mặt bà đỏ bừng vì tức.

“Con ngoài cái miệng ra thì còn làm được gì? Ba năm trước, em trai con đã kết hôn, vậy mà làm anh như con lại không hề hay biết. Người phụ nữ đó còn đang làm bác sĩ ở bệnh viện tổng viện của Đức Khang đấy!”

“Ông già bảo con đừng xen vào, là con thật sự mặc kệ? Con chưa từng nghi ngờ đây là do hai ông cháu họ cố tình giấu chúng ta mẹ con mình à?”

Lục Viễn Chinh không hiểu, hỏi lại: “Mẹ, sao ông nội và Thừa Uyên lại phải giấu mẹ với con chuyện đó chứ?”

Bình Luận (0)
Comment