Lạc Ninh tan làm đúng giờ, sau khi thay đồ xong thì ra ven đường gặp Lục Thừa Uyên.
Cô vừa ngồi vào ghế phụ, Lục Thừa Uyên liền đưa cho cô một ly nước cam vắt tươi:
“Uống chút cho mát cổ họng, lát nữa chúng ta đi ăn tối với mẹ anh.”
Lạc Ninh sững người, kinh ngạc nhìn anh:
“Mẹ anh về rồi à?”
Lục Thừa Uyên đáp:
“Sáng nay bà mới đến, bà đặt chỗ ở nhà hàng, bảo chúng ta qua ăn tối.”
Lạc Ninh nhận lấy nước cam, im lặng uống mà không nói gì thêm.
Trong lòng lại có chút thấp thỏm lo âu, cảm giác bữa cơm tối nay như thể một bữa tiệc Hồng Môn vậy.
Cô thầm mong mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục Thừa Uyên vẫn chưa khởi động xe, dường như có điều gì muốn nói.
Lạc Ninh quay sang nhìn anh:
“Sao vậy?”
Ánh mắt Lục Thừa Uyên nhìn cô đầy kiên định:
“Anh có một chuyện muốn thú nhận với em.”
Lạc Ninh cong môi trêu chọc:
“Anh sẽ không định nói với em là mẹ anh sắp xếp cho anh đi xem mắt đấy chứ?”
Lục Thừa Uyên bật cười:
“Sao có thể, không phải chuyện đó.”
Lạc Ninh:
“Vậy là chuyện gì?”
Lục Thừa Uyên nhìn cô chằm chằm, im lặng vài giây như lấy hết can đảm để nói:
“Thật ra, ông nội anh chính là Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang.”
“Cái gì?” – Lạc Ninh bật thốt.
May mà cô đã nuốt hết nước cam trong miệng, nếu không chắc chắn đã phun đầy xe rồi.
Cô tròn mắt sửng sốt, đầu óc như ù đi:
“Anh không đùa với em đấy chứ?”
Trong đầu Lạc Ninh thoáng qua một loạt ký ức trước đây:
Ngôi nhà hiện tại họ đang ở, căn biệt thự dành cho bà cô ở, Lục Thừa Uyên từng mua hai chiếc xe giống nhau, chưa từng thiếu tiền tiêu, đi chợ toàn chọn đồ đắt tiền, thẻ lương chưa từng dùng đến…
Còn cả lần đó cô nghe thấy giọng của Chủ tịch trong văn phòng Viện trưởng, rất giống giọng ông nội của anh.
Tất cả giờ đây đều có thể lý giải được rồi…
“Nhưng tại sao anh lại giấu em chuyện này?” – Điều Lạc Ninh quan tâm hơn cả là lý do.
Cô vốn không để tâm ông nội anh có phải Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang hay không.
Cô chỉ quan tâm vì sao anh lại giấu cô?
Lục Thừa Uyên lộ vẻ khó xử:
“Hiện tại anh chưa thể nói cho em lý do, sau này sẽ nói, được không? Vẫn còn một số chuyện anh chưa giải quyết xong. Khi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ nói rõ với em.”
Lạc Ninh nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh sợ nếu chúng ta ly hôn thì em sẽ đòi chia tài sản đúng không?”
Lục Thừa Uyên bật cười, vươn tay xoa nhẹ mái tóc cô:
“Ngốc à, nếu em muốn tiền, vậy thì cứ bám chặt lấy anh, như thế mới hưởng được vinh hoa phú quý không hết ấy chứ.”
Lạc Ninh bĩu môi:
“Em đang nói anh, không phải em.”
Lục Thừa Uyên:
“Nếu anh từng có ý định ly hôn, thì ngay từ đầu đã không ép em kết hôn với anh, cũng sẽ không ký hôn ước tiền hôn nhân mà vẫn cưới em. Thật sự không phải vì lý do đó, tin anh nhé?”
Lạc Ninh nhấm nháp từng lời anh nói.
Quả thật, lúc đó là anh ép cô đi đăng ký kết hôn, mà hai người khi đó thậm chí còn chẳng quen biết.
Anh là cảnh sát, không phải người bình thường, lại càng không phải kẻ yêu đương mù quáng, sao có thể hành động bốc đồng như thế được?
Lạc Ninh hỏi tiếp:
“Vậy tại sao anh lại muốn cưới em? Nếu ông nội anh là Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang, thì anh chẳng phải là thiếu gia nhà giàu sao?”
“Vậy sao anh lại giấu thân phận, đi làm cảnh sát? Còn kết hôn với một người bình thường như em?”
Nói đến đây, Lạc Ninh chợt sững lại, một giây sau, cô hốt hoảng hét lên:
Lục Thừa Uyên nhíu mày khẽ đáp:
“Ừ, nhưng không phải anh nói với anh ta. Sau này em không cần để ý đến anh ta, nếu anh ta còn đến tìm em, lập tức báo anh biết.”
“Cả mẹ anh cũng vậy, sau này nếu bà ấy liên hệ hay tìm gặp em, em phải gọi cho anh ngay, đừng gặp riêng, cũng đừng tin bất cứ điều gì bà ấy nói.”
Lạc Ninh cũng nhíu mày:
“Vậy còn ông bà nội anh thì sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Ông bà nội đứng về phía chúng ta, có thể tin tưởng được.”
Lạc Ninh đảo tròn đôi mắt:
“Cái lần anh dẫn em đến chỗ ông bà, đó không phải nhà thật của họ đúng không?”
Lục Thừa Uyên:
“… Không phải, đó là căn nhà anh mua lại.”
Lạc Ninh trừng mắt:
“Anh vì muốn giấu em mà đi mua cả căn nhà cũ sao! Anh đúng là quá hoang phí rồi, nhà đâu phải bắp cải mà muốn mua là mua!”
Vừa dứt lời, khóe môi cô khẽ run, người ta là nhị thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang.
Mua nhà với anh chẳng khác gì đi mua bắp cải thật…
Cô đấm nhẹ vào ngực mình, nghẹn ngào nói:
“Thật tức chết mà, em còn lo lắng sau này chúng ta sinh con thì phòng có đủ ở không, tiền có đủ thuê người chăm em bé không, rồi còn tiền nuôi dạy con nữa…”
Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô, hôn lên tay rồi cười nói:
“Là anh sai, em cứ mắng cứ đánh anh cũng được. Giờ em biết rồi thì không cần lo lắng mấy chuyện đó nữa.”
Trong lòng anh thầm vui mừng, thì ra cô đã nghĩ xa đến vậy rồi.
Cả chuyện sinh con và nuôi con đều đã lên kế hoạch rồi.
Lục Thừa Uyên:
“Sau này mình đi xem nhà nhé, mua căn to hơn, đứng tên em.”
Lạc Ninh trừng mắt, rút tay về, tức tối nói:
“Đừng tưởng nói vài câu ngon ngọt là em sẽ tha thứ cho anh. Anh lừa cưới em, em có thể kiện để tuyên bố hôn nhân này vô hiệu!”
Lục Thừa Uyên: “…”
Không phải đã nói sẽ không giận nữa sao…
“Đúng đấy, anh lừa cưới em, hôn nhân của chúng ta vô hiệu.” – Lạc Ninh lẩm bẩm như tự nói với mình.
Lục Thừa Uyên mặt mày ủ rũ:
“Vợ ơi…”
Lạc Ninh trừng mắt lườm anh một cái:
“Đừng gọi em là vợ! Em không phải vợ anh! Anh là đồ lừa đảo, từ đầu tới chân đều lừa em – chuyện anh đi làm cảnh sát nằm vùng, rồi cả việc anh là con trai của sếp em!”
“Khoan đã… Viện trưởng Thẩm cũng không biết thân phận thật của anh sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Ừ, ông ấy cũng không biết. Thật ra, người biết chuyện này không nhiều, trong đơn vị của anh cũng chỉ có Cục trưởng và Trì Húc là biết.”
Anh ngừng lại, nhìn cô:
“Còn có một người nữa cũng biết.”
Lạc Ninh hỏi:
“Ai?”
Lục Thừa Uyên:
“Tần Lãng.”
Lạc Ninh tròn mắt:
“Cái gì? Tần Lãng? Bác sĩ Tần á?”
Lục Thừa Uyên gật đầu:
“Ừ. Thật ra cậu ấy là bạn thanh mai trúc mã với anh, mẹ cậu ấy là mẹ nuôi của anh…”
Thấy vợ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, Lục Thừa Uyên lập tức ngậm miệng lại, không dám nói tiếp.
Lạc Ninh khoanh tay trước ngực:
“Chẳng lẽ anh còn nhờ anh ấy âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của em?”
Lục Thừa Uyên:
“… Không thể nói vậy. Anh chỉ nhờ cậu ấy chăm sóc em một chút, nhưng chỉ trong ba năm anh đi làm nhiệm vụ nằm vùng thôi.”
Lạc Ninh nhếch môi cười lạnh:
“Anh đúng là đã bày ra một ván cờ lớn thật đấy.”
Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Lạc Ninh, Lục Thừa Uyên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh quyết định lát về sẽ mua một quả sầu riêng mang về nhà, tối nay tự giác quỳ xuống xin lỗi, để thể hiện thành ý nhận sai.
Lạc Ninh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh, giống hệt một chú cún nhỏ, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Cô bĩu môi, nói:
“Anh mà còn không đi, lát nữa kẹt xe, đến nhà hàng thì người ta đóng cửa rồi.”
Lục Thừa Uyên cứ nghĩ cô sẽ không chịu đi ăn cùng mình, nghe vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên, vội vàng khởi động xe.
Anh biết cô là người ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Chỉ cần anh thật lòng nhận sai, chịu khó dỗ dành cô một chút, nhất định cô sẽ tha thứ cho anh.