Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 159

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Ông lớn tiếng thông báo:

“Các vị, bác sĩ Thẩm đã báo lại với tôi những phản ánh của mọi người. Về vấn đề chi phí điều trị, tôi đã liên hệ và trao đổi với Chủ tịch của chúng tôi.”

“Chủ tịch nói rằng toàn bộ chi phí điều trị của mọi người trong lần này sẽ được miễn, do bệnh viện chúng tôi chi trả. Vậy nên, xin mọi người yên tâm chữa trị, đừng lo lắng về tiền viện phí nữa.”

Nghe xong, cả phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay hoan hô.

Mọi người thi nhau khen Thẩm Trung Hiền là người tốt.

Ông vui vẻ gật đầu, sau đó quay sang dặn dò y bác sĩ phải tận tâm cứu chữa, rồi mới rời đi.

Diệp Tử liếc mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Trung Hiền, bĩu môi, khẽ nói với Lạc Ninh:

“Chúng ta ở đây cực khổ làm đến chết đi sống lại, mà ông ta chẳng hỏi han lấy một câu. Nói mấy câu với bệnh nhân rồi đi luôn.”

Lạc Ninh nhướng nhẹ đuôi mày:

“Vì chúng ta là bác sĩ, còn người ta là viện trưởng. Đợi đến lúc cậu làm viện trưởng, cũng sẽ được như vậy.”

Diệp Tử bĩu môi:

“Phải rồi, viện trưởng đâu phải ai cũng làm được, phải biết ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ’ mới được.”

Lạc Ninh nhắc nhở:

“Thôi đi, bác sĩ Thẩm còn ở đây đấy, cậu không sợ anh ấy nghe thấy à?”

Diệp Tử lại liếc về phía Thẩm Yến Nam một cái, “Mình chẳng sợ. Nghe thấy thì nghe. Mình nói sự thật. Cậu biết dạo này trong bệnh viện đang truyền tai nhau chuyện gì không?”

Lạc Ninh nhìn cô bạn: “Chuyện gì?”

Diệp Tử liếc trước liếc sau, rồi ghé sát tai Lạc Ninh, nói nhỏ:

“Nghe nói trưởng khoa của chúng ta có thể sẽ trở thành viện trưởng nhiệm kỳ tới. Vì vậy bệnh viện mới cử ông ấy đi nước ngoài học tập. Đợi khi ông ấy về thì sẽ tham gia tranh cử. Viện trưởng Thẩm e là không thể tiếp tục nhiệm kỳ.”

Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ, cô kéo tay Diệp Tử:

“Đừng nói nữa, cậu muốn rước họa vào thân à? Chuyện đó không đến lượt chúng ta lo.”

Diệp Tử:

“Mình biết, chỉ tám một chút với cậu thôi mà. Ê, cậu nói xem, nếu thật vậy, bác sĩ Thẩm còn ở lại viện mình không?”

Lạc Ninh:

“Cậu lo làm gì? Mau quay lại làm việc đi, còn một đống việc chờ đấy. Đêm nay chắc không ngủ được đâu.”

Diệp Tử:

“Được rồi, cậu chắc chắn không nghỉ một lát à? Chuyện của thím cậu…”

Lạc Ninh:

“Không cần. Mai sáng gọi nhà tang lễ đến là được. Giờ lo công việc trước.”

Đêm đó, mọi người bận rộn đến tận ba giờ sáng mới có thể thở phào.

Lạc Ninh đói đến mức dạ dày dán sát vào lưng.

Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở bình giữ nhiệt, tu một ngụm nước.

Nước trôi xuống cổ họng, cơn đói lại càng rõ rệt.

Đang suy nghĩ có nên đặt đồ ăn khuya hay không, Diệp Tử hớn hở chạy vào, kéo tay cô reo lên:

“Mau ra ăn khuya đi! Bác sĩ Tề đãi mọi người ăn gà rán!”

Lạc Ninh hơi ngạc nhiên, lặp lại lời bạn:

“Bác sĩ Tề đãi gà rán?”

Diệp Tử gật đầu:

“Đúng đó!”

“Bác sĩ Lạc,” Tề Gia Hằng bước nhanh vào, “cô vất vả rồi, ra ngoài ăn chút gì đi.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ Tề.” Lạc Ninh đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Các đồng nghiệp tụ tập quanh một chiếc bàn lớn.

Trên bàn bày đầy đủ các món ăn: gà rán, hamburger, bánh trứng, khoai tây chiên…

Khi Lạc Ninh bước đến, mọi người chủ động nhường chỗ cho cô.

Tiểu Cầm đưa một phần gà rán cho cô:

“Chị Ninh, mau ăn chút gì đi, chắc chị đói lắm rồi?”

“Cảm ơn.” Lạc Ninh nhận lấy phần gà rán.

Tề Gia Hằng cũng đưa cho cô một cốc trà sữa nóng:

“Uống chút trà sữa nóng rồi hãy ăn.”

Lạc Ninh nhận lấy:

“Cảm ơn bác sĩ Tề, tôi tự làm được, anh cũng ăn đi.”

Đứng bên cạnh, Thẩm Yến Nam cầm một cái đùi gà, trừng mắt nhìn Tề Gia Hằng, rồi hung hăng cắn một miếng lớn.

Trong lòng thầm mắng: “Đồ giả tạo! Đạo đức giả!”

Sau khi ăn hai cái đùi gà và một cái hamburger, Lạc Ninh cảm thấy không còn đói nữa.

 

Không chống lại được Diệp Tử nhét vào tay, cô lại ăn thêm một cái bánh trứng và một phần kem, rốt cuộc cũng thấy cơ thể lấy lại chút sức lực.

Ăn xong, cô cùng Diệp Tử tìm một góc ngồi nghỉ, vừa nói chuyện phiếm vừa thả lỏng đầu óc.

Diệp Tử:

“Không biết tên khốn đó bị bắt chưa. Dạo này xã hội xảy ra chuyện gì thế? Mới gần đây thôi còn có vụ tai nạn ở vạch kẻ đường, giờ lại xảy ra chuyện lớn thế này.”

“Nghe mấy nạn nhân nói sau này họ không dám ra đường nữa. Đáng sợ quá. An ninh Bắc Lĩnh mình đang xảy ra chuyện gì vậy? Bao nhiêu năm rồi chưa có vụ nghiêm trọng nào như thế.”

Lạc Ninh đang xem tin nhắn trên điện thoại, nhưng không thấy tin gì từ Lục Thừa Uyên.

Cô hỏi bạn:

“Trì Húc có liên lạc với cậu không?”

“Không, chỉ gửi một tin chào buổi sáng vào hôm qua thôi.” Diệp Tử nói xong lập tức đưa tay bịt miệng.

Lạc Ninh nghiêng đầu nhìn bạn:

“Anh ấy thường gửi tin chào buổi sáng cho cậu? Từ bao giờ? Ngày nào cũng gửi à?”

Diệp Tử đành phải thú nhận:

“Ừm, ngày nào cũng gửi chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, cũng được một thời gian rồi.”

Lạc Ninh:

“Vậy hai người đang hẹn hò à?”

Diệp Tử vội lắc đầu:

“Không có! Chỉ là bạn bè nhắn tin chào hỏi thôi. Anh ấy gửi thì mình trả lời một câu, mình chưa bao giờ chủ động gửi tin trước, thật đấy, mình không lừa cậu đâu, lừa là chó con.”

Lạc Ninh cười:

“Mình có nói cậu lừa đâu, sao phải căng thẳng vậy? À, anh ấy biết Lăng Hạo Nhiên đã rút lui chưa?”

Diệp Tử gật đầu:

“Biết, Lăng Hạo Nhiên trước khi đi đã đến cục tìm anh ấy, nói rõ ràng rồi.”

Lạc Ninh:

“Lăng Hạo Nhiên rộng lượng ghê ha.”

Diệp Tử:

“Cậu không biết đâu, anh ta và Trì Húc thân lắm, giờ là huynh đệ tốt.”

Lạc Ninh: “……”

“Bác sĩ Lạc,” Tề Gia Hằng bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, “chuyện của thím cô, xin chia buồn.”

Lạc Ninh ngẩng đầu lên:

“Cảm ơn anh.”

Tề Gia Hằng im lặng vài giây rồi nói:

“Nếu cô cần giúp đỡ gì, cứ thoải mái liên hệ với tôi.”

Lạc Ninh lịch sự mỉm cười đáp lại:

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tề Gia Hằng còn định trò chuyện thêm vài câu, thì Thẩm Yến Nam bước nhanh tới gọi anh:

“Bác sĩ Tề, phiền anh qua bên này một chút được không? Có một bệnh nhân tình trạng không ổn định, anh có thể qua xem giúp không?”

Tề Gia Hằng quay đầu nhìn Thẩm Yến Nam, đối phương mang vẻ mặt đầy địch ý.

Anh vừa mới kiểm tra qua tất cả bệnh nhân xong, mọi người đều trong trạng thái ổn định, sao đột nhiên lại có người không ổn?

“Được, bác sĩ Thẩm.” Tề Gia Hằng vẫn giữ bình tĩnh, đi theo anh ta.

Vừa bước vào phòng cấp cứu, Thẩm Yến Nam đột ngột hỏi:

“Bác sĩ Tề, anh thích bác sĩ Lạc đúng không?”

Tề Gia Hằng dừng bước, nhìn anh ta.

Thẩm Yến Nam tiếp tục:

“Đáng tiếc là anh đến muộn một bước. Bác sĩ Lạc rất yêu chồng mình. Dù anh có cố gắng đến đâu cũng vô ích. Việc anh cứ mãi bám lấy cô ấy chỉ khiến cô ấy thấy phản cảm. Nhìn tôi là rõ.”

“Trước đây cô ấy còn xem tôi là anh trai. Nhưng vì tôi cứ quấn lấy, giờ cô ấy chẳng muốn nói chuyện với tôi nữa. Nếu không phải do công việc cần phối hợp, cô ấy chắc đã mặc kệ tôi rồi. Cô ấy là người rất cứng rắn đấy.”

Tề Gia Hằng kiên nhẫn nghe hết, rồi mới hỏi lại:

“Bác sĩ Thẩm, anh nói xong rồi chứ?”

Thẩm Yến Nam:

“Nói xong rồi.”

Tề Gia Hằng:

“Vậy đến lượt tôi. Bác sĩ Thẩm, không phải ai cũng như anh, thích một người là nhất định phải chiếm hữu cho bằng được. Có một cách khác, đó là: chỉ cho đi, không mong đền đáp.”

“Tôi thừa nhận, tôi có thiện cảm với bác sĩ Lạc, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc phá hoại hôn nhân của cô ấy. Về bản chất, tôi và anh không giống nhau, nên làm ơn đừng đánh đồng chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment