Nhắc đến chuyện người nhà, Lạc Ninh chợt nhớ ra ông nội của Lục Thừa Uyên chính là Chủ tịch của Tập đoàn Đức Khang.
Vì bận rộn xử lý vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Trưa nay ra ngoài ăn nhé, mình có chuyện muốn kể với cậu, liên quan đến gia đình chồng mình.” – Cô nói với Diệp Tử.
Diệp Tử lúc này còn đang đau đầu vì chuyện yêu đương với Trì Húc, tâm trí không tập trung, liền đáp qua loa: “Ừ.”
Đến giờ trưa.
Hai người bàn giao ca xong thì cùng ra ngoài, tìm một nhà hàng có không gian yên tĩnh hơn một chút.
Mỗi người gọi một phần combo bò hầm đặc biệt.
Trong lúc đợi món ăn, Lạc Ninh kể lại chuyện Lục Thừa Uyên giấu cô thân phận thật của mình.
Nghe xong, Diệp Tử sửng sốt đến mức suýt rớt cằm: “Cậu nói gì cơ? Chồng cậu là Nhị thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang á?!”
Lạc Ninh gật đầu, nhíu mày nhắc nhở:
“Nhỏ tiếng thôi, cậu muốn cả nhà hàng này đều nghe thấy à? Chuyện này cậu phải giữ bí mật giúp mình, ngay cả Viện trưởng cũng không biết thân phận thật của chồng mình đâu.”
“Ông ấy vẫn tưởng ông nội chồng mình chỉ là bạn của Chủ tịch, nhưng thực ra, ông nội chính là Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang.”
Diệp Tử đặt tay lên ngực: “Trời đất ơi, vậy chẳng phải cậu giờ đã thành Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Lục rồi à?”
Lạc Ninh chớp mắt: “Lý thuyết là vậy…”
Sau khi sự hưng phấn qua đi, Diệp Tử bắt đầu bình tĩnh lại.
“Nhưng mà, cậu nói quan hệ giữa chồng cậu và mẹ chồng không tốt, bà ấy lại đột ngột quay về, chỉ để gặp cậu, rất có thể là muốn chia rẽ hai người?”
Lạc Ninh lại gật đầu, “Ừ, nhưng chồng mình bảo kệ bà ấy, đừng để ý đến những gì bà nói.”
Diệp Tử chống cằm: “Cũng hợp lý thôi, gia đình như họ chắc chắn muốn tìm con dâu môn đăng hộ đối. Dù chồng cậu đứng về phía cậu, nhưng cậu vẫn nên cẩn thận.”
“Không thể loại trừ khả năng mẹ chồng cậu sẽ âm thầm giở trò sau lưng, hoặc cố tình chia rẽ hai người.”
Lạc Ninh không quá để tâm: “Nếu chỉ vì vài lời mà khiến bọn mình chia tay, thì chứng tỏ tình cảm chưa đủ vững chắc. Người ta vẫn nói, ruồi không bu vào trứng không có khe hở.”
“Nếu để bị ruồi bu, thì lỗi cũng là do bản thân mình.”
Diệp Tử lắc đầu: “Không đâu, cậu sai rồi. Nước trong hào môn sâu lắm, dù không có khe, họ cũng sẽ tìm cách đào cho ra. Theo mình thấy, mẹ chồng cậu chắc chắn không phải người đơn giản.”
Lạc Ninh mỉm cười: “Mình biết bà ấy không dễ đối phó, nhưng mình cũng đâu phải loại mềm yếu, không để ai bắt nạt được.”
Diệp Tử hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, cùng lắm thì ly hôn, đàn ông trên đời thiếu gì, mình đâu phải kiểu mê muội vì tình. Dù có là hào môn, mà sống không vui thì cũng chẳng tiếc gì.”
“Đến lúc đó, cậu cứ chọn một trong ba anh họ nhà mình, bọn họ cũng toàn là thiếu gia hào môn cả.”
Lạc Ninh vỗ nhẹ lên tay cô bạn: “Đừng nói bừa, bị người ta nghe thấy lại tưởng mình lẳng lơ thì toi.”
Lúc này, phục vụ mang đồ ăn tới, hai người tạm ngưng câu chuyện.
Đợi phục vụ rời đi, Diệp Tử vừa ăn cơm bò hầm vừa hỏi:
“Ê, sao chồng cậu lại giấu thân phận? Còn nữa, sao anh ấy lại đi làm cảnh sát?”
Lạc Ninh lắc đầu: “Không rõ, anh ấy chưa nói.”
Diệp Tử: “Cậu cũng không hỏi à?”
Lạc Ninh: “Hỏi làm gì? Khi nào anh ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ kể.”
Diệp Tử đặt thìa xuống: “Anh ấy giấu cậu nhiều chuyện như vậy, cậu không giận chút nào sao? Nếu là mình chắc tức điên luôn. Có khi nào anh ấy cố tình giấu để thử lòng cậu?”
Lạc Ninh: “Có thể thì cứ cho là vậy đi. Mình cũng đang thử anh ấy mà, chẳng lẽ mình thử anh ấy thì được, mà người ta thử mình lại không được?”
“Hơn nữa, nếu thật sự muốn đề phòng mình, thì lúc đăng ký kết hôn đã kêu mình ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi.”
Diệp Tử: “Ừ nhỉ, mấy nhà như vậy bình thường sẽ yêu cầu ký hợp đồng trước hôn nhân. Riêng việc nhà họ Lục không bắt cậu ký, thì chồng cậu đúng là người đáng tin đấy.”
Hai người cứ thế trò chuyện dăm ba câu về đề tài hôn nhân hào môn.
Đến khi ăn xong.
Diệp Tử giành phần trả tiền, nói là tối qua đã đến nhà Lạc Ninh ăn chực, nên bữa trưa này cô phải trả.
Lạc Ninh cũng không tranh giành, để cô ấy tùy ý.
Sau khi thanh toán xong, hai người rời khỏi nhà hàng, vừa đi bộ chậm rãi về bệnh viện, vừa tán gẫu.
Đi ngang qua một xe bán khoai lang nướng, không cưỡng lại được mùi thơm, Diệp Tử lại chạy đi mua hai củ.
Mỗi người một củ, vừa đi vừa ăn.
Khi gần đến cổng bệnh viện, bên cạnh xe mì xào ven đường, một bóng dáng quen thuộc thu hút ánh nhìn của cả hai.
Diêu Thanh Chi vừa thanh toán xong thì quay người lại, trông thấy Lạc Ninh và Diệp Tử.
Thấy hai người cầm khoai lang trong tay, cô cười hỏi: “Hai cậu không định lấy khoai lang làm bữa trưa đấy chứ?”
Diệp Tử tiện miệng đáp: “Làm gì có, bọn mình ăn cơm bò hầm ở nhà hàng phía trước rồi.”
Diêu Thanh Chi biết Diệp Tử đang nói đến nhà hàng nào.
Đó là nhà hàng có thiết kế sang trọng nhất khu này, đương nhiên giá cả cũng thuộc dạng cao nhất.
Phần cơm bò hầm mà Diệp Tử nói, một suất tận 108 tệ.
Mỗi lần đi ngang qua đó, Diêu Thanh Chi đều âm thầm nghĩ trong bụng, chỉ có ngốc mới bỏ tiền đến đó ăn cơm bò hầm.
Ở con hẻm nhỏ sau bệnh viện cũng có bán cơm bò hầm, chỉ 18 tệ một suất.
Muốn ăn thêm thịt thì bỏ thêm 5 tệ, chủ quán sẽ cho thêm rất nhiều, cơm còn được ăn thoải mái.
Cô thật sự không hiểu, cơm bò hầm giá 108 tệ có gì ngon hơn?
Dù sao cô cũng chẳng nỡ bỏ ra từng ấy tiền chỉ cho một bữa ăn.
Nghe xong lời Diệp Tử, tâm trạng đang hớn hở của Diêu Thanh Chi như bị tạt một gáo nước lạnh.
Cảm giác tự ti trong lòng khiến cô xấu hổ và bối rối vô cùng.
Phần mì xào trứng 8 tệ trên tay Diêu Thanh Chi bỗng chốc trở nên nóng rẫy.
Cô gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“Mình về trước đây, mì này phải ăn nóng mới ngon, để nguội là mất vị. Hôm nào hai cậu có thể thử xem, mì xào trứng chỗ này ăn cũng ổn mà, lại rẻ nữa.”
Lạc Ninh nhận ra sự cô đơn thoáng qua trong ánh mắt của Diêu Thanh Chi, cô khẽ mím môi, mỉm cười: “Ừ, mau về ăn đi nhé.”
Cô nghiêng đầu hỏi Lạc Ninh: “Mình nói sai gì sao?”
Lạc Ninh đáp: “Bác sĩ Diêu là người có lòng tự trọng khá cao, sau này nói chuyện trước mặt cô ấy thì để ý một chút. Cậu thử nghĩ xem, cô ấy ăn hộp mì xào trứng 8 tệ, còn bọn mình ăn phần bò hầm 108 tệ, cậu nghĩ trong lòng cô ấy dễ chịu được à?”
Diệp Tử nhăn mặt: “À… mình thật sự không nghĩ đến chuyện đó, món mì xào 8 tệ kia mình cũng từng ăn mà.”
Lạc Ninh nhẹ nhàng nói: “Đứng từ góc độ của bọn mình thì thấy chẳng có gì to tát, nhưng bác sĩ Diêu xuất thân từ một gia đình khá phức tạp.”
Diệp Tử gật gù: “Thôi được rồi, sau này mình sẽ chú ý hơn… Vậy mình có nên xin lỗi cô ấy không?”
Lạc Ninh lắc đầu: “Không cần, cứ làm như không biết gì là được rồi. Nếu cậu chạy đi xin lỗi, ngược lại sẽ khiến cô ấy càng thêm ngượng.”
Diệp Tử không nói gì nữa, cắn một miếng khoai thật to, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Khoai vài đồng mà cũng ngon mà…”
…
Ở một nơi khác, Tề Gia Hằng sau khi xử lý xong công việc trở về văn phòng, lại thấy Thẩm Yến Nam đang ngồi bên trong.
Trên bàn trà còn bày mấy hộp cơm.
Anh nhíu mày nhìn Thẩm Yến Nam: “Bác sĩ Thẩm, tôi có đi nhầm phòng không vậy?”
Thẩm Yến Nam ung dung đáp: “Tất nhiên là không rồi. Gần đây có nhà hàng mới khai trương, tôi muốn nếm thử xem hương vị thế nào, lúc đặt món thì đặt hơi nhiều, bác sĩ Tề chưa ăn trưa phải không? Giúp tôi giải quyết một chút nhé.”