Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 168

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên: “Cháu biết. Hiện tại bà ấy vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng nếu thật sự làm gì đó, cháu sẽ không ngồi yên nhìn đâu.”

Lục Tân Quân: “Tốt. Bên phía Lạc Ninh vẫn ổn chứ? Con bé không giận cháu vì chuyện cháu giấu thân phận chứ?”

Lục Thừa Uyên: “Không có. Hôm đó sau khi cháu nói ra, cô ấy cũng không nhắc lại nữa, chắc vì công việc quá bận.”

Lục Tân Quân: “Vậy là tốt rồi. Bà nội cháu vẫn luôn lo Lạc Ninh sẽ giận cháu. Còn chuyện giữa ba cháu với ba của Lạc Ninh, cháu cũng nên sớm tìm thời điểm thích hợp nói rõ với con bé. Nó là người hiểu chuyện, sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của cháu.”

Lục Thừa Uyên: “Cháu biết rồi, ông. Khi nào đến lúc thích hợp, cháu sẽ nói với cô ấy.”

Lục Tân Quân: “Được rồi, vậy ông cúp máy đây, để gọi cho Thẩm Trung Hiền.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, cháu cúp trước nhé, ông.”

Vừa dứt máy, Tần Lãng đã hỏi ngay: “Lạc Ninh biết thân phận thật của cậu rồi à?”

Lục Thừa Uyên trả lời gọn lỏn: “Biết rồi.”

Tần Lãng giật mình: “Vậy còn quan hệ của bọn mình thì sao?”

Lục Thừa Uyên: “Cũng biết luôn.”

Tần Lãng kinh hãi: “Sao cậu không nói với tôi trước? Cô ấy biết từ khi nào? Chết rồi, chắc chắn cô ấy sẽ giết tôi mất! Cậu có biết biệt danh của vợ cậu ở tổng viện của chúng tôi là gì không?”

Lục Thừa Uyên nhướng mày, tò mò: “Là gì?”

Tần Lãng nghiêm túc: “Nữ ma đầu dao bén.”

Lục Thừa Uyên: “…”

Tần Lãng khổ sở: “Vì tay nghề dao mổ của vợ cậu bén đến đáng sợ… Thôi xong rồi, cô ấy không giận cậu là vì cậu là chồng cô ấy. Còn tôi là người ngoài, cô ấy nhất định sẽ nổi trận lôi đình với tôi!”

Vừa nói dứt câu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.

Tần Lãng giật mình nhảy dựng lên.

“Bác sĩ Tần, anh có trong đó không?” Giọng Lạc Ninh vang lên ngoài cửa.

Tần Lãng hoảng hồn: “Má ơi, linh thật đấy, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền! Vợ cậu tới tính sổ tôi rồi!”

Lục Thừa Uyên lườm Tần Lãng một cái đầy khinh bỉ, rồi đứng dậy ra mở cửa cho vợ.

Thấy người mở cửa là Lục Thừa Uyên, Lạc Ninh hơi nhíu mày.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây? Hai người còn khóa cửa làm gì? Ở trong này làm gì vậy?”

Lục Thừa Uyên vòng tay ôm eo cô, cười nói tỉnh bơ: “Có chút vấn đề liên quan đến việc thẩm vấn nghi phạm, nên anh muốn hỏi Tần Lãng. Sợ bị người khác nghe thấy nên mới khóa cửa. Em tìm Tần Lãng có việc gì à?”

“Anh tìm được thì em cũng không được sao?” – Lạc Ninh thản nhiên ngồi xuống sofa.

Cô nhìn sang Tần Lãng đang run rẩy, nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Tần, sao anh lại run vậy?”

Tần Lãng cười gượng: “Ha ha… Bác sĩ Lạc, cô đến rồi à? Chắc là do máy lạnh hơi lạnh quá.”

Lạc Ninh: “…”

Lục Thừa Uyên khẽ cong môi, không nói gì.

Tần Lãng bất ngờ quỳ rạp xuống đất: “Bác sĩ Lạc, là chồng cô bắt tôi theo dõi cô! Tôi thật sự bất đắc dĩ, rất muốn thú nhận với cô!”

Khóe miệng Lạc Ninh giật giật: “Bác sĩ Tần, anh có đang làm quá lên không? Tôi đã nói gì đâu. Với lại, không phải anh vừa bảo là do chồng tôi ép anh sao? Tôi có trách thì cũng sẽ trách anh ấy.”

Tần Lãng ngẩng lên: “Vậy cô đến đây không phải để tính sổ tôi à?”

Lạc Ninh: “Tôi đi đưa tài liệu, tình cờ đi ngang qua văn phòng anh, thấy cửa đóng nên gõ thử xem anh đang làm gì thôi.”

Tần Lãng vẫn không tin cô dễ dàng bỏ qua như vậy.

Anh liếc sang Lục Thừa Uyên: “Cô thật sự không giận? Chồng cô giấu thân phận, lại còn thông đồng với tôi…”

Lục Thừa Uyên biện bạch: “Lúc đó anh không còn cách nào khác.”

Lạc Ninh: “Tôi giận thì sao? Chẳng lẽ phải tự mình làm khổ mình à? Hơn nữa, anh ấy có là người bình thường hay thiếu gia nhà giàu, thì với tôi cũng không khác biệt gì.”

Cô nói xong, nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Uyên: “Với tôi, thân phận của anh ấy chỉ có một – anh ấy là chồng tôi.”

Ánh mắt Lục Thừa Uyên khẽ động, khóe môi không kìm được mà cong lên.

Anh nắm lấy tay vợ.

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Ninh, Tần Lãng cuối cùng cũng tin cô nói thật, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lãng cẩn thận ngồi lại ghế, cười cười: “Tuy cậu ấy giấu thân phận, nhưng tôi dám khẳng định – cậu ấy thật lòng yêu cô, yêu nhiều hơn cô tưởng tượng nữa. Chuyện này cô cứ yên tâm.”

“Tôi với cậu ấy lớn lên cùng nhau, tính cách thế nào tôi hiểu rất rõ.”

Lạc Ninh nheo mắt nhìn Tần Lãng: “Bác sĩ Tần, anh nhận được gì từ chồng tôi vậy?”

Tần Lãng ngẩn ra: “Gì… gì cơ?”

Lạc Ninh trêu chọc: “Không thì sao anh lại nói đỡ cho anh ấy? Yên tâm đi, tôi không bắt anh trả lại đâu. Nhưng chắc chắn là anh đã nhận được lợi lộc từ chồng tôi đúng không?”

 

Lục Thừa Uyên nhún vai: “Vợ tôi nói đúng. Cậu đã nhận được ‘lợi lộc’ lớn từ tôi rồi đấy, mau khai thật đi.”

Tần Lãng nghiến răng, trừng mắt, trong lòng mắng Lục Thừa Uyên không nghĩa khí.

“Bác sĩ Tần?” – Lạc Ninh gọi.

Tần Lãng cười gượng: “Ha ha… cái cô từng thấy rồi đó, là chiếc xe thể thao của tôi… trước đây nó vốn là xe của chồng cô…”

Lạc Ninh: “Ồ, đúng là món hời lớn, bảo sao anh lại sẵn lòng giúp đỡ.”

Tần Lãng cười mà như mếu.

Lạc Ninh khẽ ho một tiếng: “Chuyện cũ tôi không truy cứu, vì tôi thích nhìn về phía trước. Nhưng hai người nghe rõ đây – đừng có sau lưng tôi mà bày trò nữa.”

“Nếu còn tái phạm, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”

“Đương nhiên rồi, vợ à, em yên tâm, anh tuyệt đối trung thành với em.” – Lục Thừa Uyên đáp chắc nịch.

Tần Lãng cũng vội vàng phụ họa: “Tôi cũng vậy! Sau này nhất định sẽ không giúp chồng cô theo dõi cô nữa, cũng không giúp cậu ấy đuổi mấy tên con trai lảng vảng bên cô. Cô không biết đấy, ba năm qua tôi đã đuổi không biết bao nhiêu tên ‘quấy rối’ rồi…”

Giọng Tần Lãng càng lúc càng nhỏ dần.

Bởi vì anh phát hiện Lạc Ninh đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.

Lạc Ninh: “Anh nói anh giúp tôi đuổi không ít người quấy rối? Bảo sao họ cứ đột nhiên biến mất không dấu vết… Đừng nói là anh ‘cắt cổ’ họ rồi đấy nhé, bác sĩ Tần?”

Tần Lãng lập tức xua tay: “Sao có thể chứ! Giết người là phạm pháp đó, chồng cô là cảnh sát mà, tôi là anh em của cậu ấy, dám làm chuyện phạm pháp à? Nếu tôi làm, chắc chắn cậu ấy sẽ đích thân còng tay tôi lại!”

Lục Thừa Uyên gật đầu: “Cậu chỉ được mỗi cái đó – nhận thức pháp luật rất cao.”

Lạc Ninh: “Vậy tôi phải cảm ơn bác sĩ Tần rồi, cực cho anh quá.”

Tần Lãng cười khan: “Không cực đâu, thật ra chỉ cần cảnh cáo một chút là họ tự động biết điều thôi.”

Lạc Ninh tò mò: “Anh nói với họ những gì mà khiến họ nghe lời đến vậy?”

Tần Lãng đắc ý: “Tôi nói dối họ… rằng chồng cô là đại ca giang hồ.”

Lạc Ninh: “… Vậy mà họ cũng tin sao?”

Tần Lãng: “Tin chứ, tin răm rắp luôn. Thật ra mấy người đó đều nhát gan lắm.”

Ra khỏi văn phòng của Tần Lãng, Lạc Ninh vừa đi vừa lườm Lục Thừa Uyên.

“Một chiếc xe thể thao đấy! Em quan trọng đến mức khiến anh phải dùng cả xe thể thao để nhờ bạn thân theo dõi em sao?”

Lục Thừa Uyên cười tủm tỉm: “Vợ à, đổi cách nói nhé – không phải ‘theo dõi’, mà là ‘bảo vệ’.”

Lạc Ninh mím môi: “Em cũng muốn có một chiếc xe thể thao.”

Lục Thừa Uyên: “Mua, chờ em nghỉ ngơi đã… không, tối nay tan làm thì đi chọn luôn.”

Lạc Ninh lập tức dừng bước, nhìn anh chằm chằm:

“Thật không? Bao nhiêu tiền cũng được à? Em muốn chiếc xịn hơn xe của Tần Lãng, phải đắt gấp đôi, thậm chí gấp ba!”

Lục Thừa Uyên bật cười: “Được, không thành vấn đề. Anh tặng thêm tài xế riêng cho em nhé?”

Lạc Ninh nghẹn lời.

Lục Thừa Uyên biết cô không có bằng lái xe.

Bình Luận (0)
Comment