Sáng hôm sau, tại văn phòng Đội cảnh sát hình sự Phân cục Nam Thành.
Tất cả các đồng đội đều nhận ra Trì Húc hôm nay rất khác.
Anh mặc một chiếc áo thun ôm sát màu đen, phối cùng quần dài đen, dưới chân là một đôi bốt cổ thấp.
Tóc tai được chải chuốt gọn gàng, bóng mượt.
Chiếc đồng hồ trên tay cũng đã đổi mới.
Mọi người liền xúm lại quan sát kỹ lưỡng.
“Đội phó Trì, hôm nay phong cách của anh khác hẳn mọi ngày đấy?”
“Đội phó Trì, mới mua đồ à? Nhìn chất liệu không tệ đâu nha, đôi giày này với cái đồng hồ chắc cũng không rẻ chứ?”
“Đội phó Trì, anh trúng số à?”
Lục Thừa Uyên vừa bước vào văn phòng thì thấy mọi người đang vây quanh Trì Húc, ríu rít bàn tán.
Anh đi đến, liếc một cái là nhận ra ngay Trì Húc hôm nay ăn diện khác thường.
Anh nhướng mày, hỏi một cách hờ hững:
“Diệp Tử mua cho đấy à?”
Trì Húc tròn xoe mắt:
“Cậu giỏi thật, sao liếc một cái đã đoán trúng rồi?”
Lục Thừa Uyên nhếch môi:
“Vì gu thẩm mỹ của cậu không được vậy. Hơn nữa, nhìn sơ qua thôi, đồ trên người cậu cũng phải trên mười vạn rồi.”
“Mười vạn?!” Mọi người há hốc mồm, ngay cả Trì Húc cũng trợn tròn mắt.
Tối qua lúc Diệp Tử thanh toán là lén lúc anh không để ý, anh cứ tưởng chỉ vài nghìn thôi.
Lục Thừa Uyên nói tiếp:
“Ngạc nhiên gì chứ? Riêng cái đồng hồ đó đã gần bảy, tám vạn rồi. Diệp Tử là người chu đáo, chắc là cân nhắc đến tính chất công việc của cậu, nên mới chọn cái rẻ nhất trong cửa hàng cho cậu đấy.”
“Cũng vất vả cho cô ấy rồi.”
Triệu Lâm trố mắt:
“Đội phó Trì, chẳng phải anh đang ‘ăn bám’ à?”
Mặt Trì Húc đỏ ửng.
“Đội phó Trì, anh có thể hỏi giúp tôi một câu được không, nhờ bác sĩ Diệp giới thiệu cho tôi một bà chị giàu có như cô ấy, để tôi cũng được ‘ăn bám’ như anh?”
“Tôi cũng muốn nữa, đội phó Trì, giới thiệu cho tôi một người đi!”
…
Nhìn ánh mắt ghen tị của đồng đội, Trì Húc vô thức đứng thẳng người hơn, ngẩng cao đầu.
Anh lớn tiếng nói:
“Thôi thôi thôi, nhìn lại mấy người đi, mặt mũi chẳng ai ra hồn, miệng nhọn mắt ti hí thế kia, muốn ăn bám à, kiếp sau đi, giờ thì làm việc đi!”
Lục Thừa Uyên cong môi liếc nhìn Trì Húc một cái, rồi quay người trở về văn phòng.
Trì Húc đẩy mấy người khác ra, đuổi theo anh vào trong.
“Cái đồng hồ này thực sự đắt vậy sao? Gần bằng cả năm lương của tôi rồi đấy. Tôi còn tưởng chỉ vài nghìn thôi…”
Lục Thừa Uyên ngồi xuống sofa, đun nước pha trà.
“Vậy là hai người quyết định quen nhau rồi à? Đã nhận quà rồi thì cũng xem như đóng dấu xác nhận rồi nhỉ? Chúc mừng nhé, lại gần thêm một bước nữa đến thành công.”
Trì Húc: “Tôi vẫn chưa đồng ý với Diệp Tử.”
Lục Thừa Uyên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Trì Húc.
Trì Húc nói:
“Tôi là đàn ông, chuyện ăn bám này đúng là đụng đến tự tôn của tôi.”
Lục Thừa Uyên cười nhạt:
“Tôi còn tưởng cậu thích thú lắm cơ, vừa nãy ngoài kia chẳng phải cậu vênh váo lắm à?”
Trì Húc: “Nói nghiêm túc đấy, cậu có coi thường tôi vì chuyện này không?”
Lục Thừa Uyên:
“Ăn bám cũng là một bản lĩnh đấy. Vừa rồi cậu cũng nói rồi, muốn ăn bám cũng phải có điều kiện, còn phải được người ta coi trọng. Cậu tự thấy điều kiện của mình có hơn Lăng Hạo Nhiên không?”
Trì Húc:
“Cậu nói đúng, chuyện này còn khó hơn trúng số nữa. Tôi nói cho cậu nghe, tối qua tôi đi cùng Diệp Tử đi thu tiền thuê, cậu biết tòa nhà cho thuê nhà cô ấy chưa? Hoành tráng lắm luôn!”
Lục Thừa Uyên tò mò:
“Diệp Tử dẫn cậu đi thu tiền thuê à?”
Trì Húc:
“Đúng vậy, cái ông chủ đó vốn định tiếp tục khất nợ, nhưng tôi lộ thân phận ra dọa ông ta một cái, ông ta lập tức chuyển khoản cho Diệp Tử luôn.”
“Cho nên Diệp Tử mới đưa tôi đi mua đồ. Cô ấy mua cho tôi rất nhiều, nói tôi không thể mặc mấy đồ cũ nghèo nàn kia nữa, từ nay chỉ được mặc đồ cô ấy mua. Ba mẹ tôi vui đến mức cười không khép nổi miệng.”
“Mẹ tôi tối qua còn giặt tay từng bộ, hong khô qua đêm, sáng nay bắt tôi phải mặc đi làm.”
Lục Thừa Uyên:
“Ý cậu là, ba mẹ cậu không phản đối việc cậu ăn bám à?”
Trì Húc:
“Không những không phản đối, mà còn nói tôi may mắn, bảo là tổ tiên nhà tôi tích đức nên mới được thế.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy chẳng phải tốt quá rồi sao, còn gì phải lo?”
Trì Húc cười hề hề:
“Cậu nhìn ra rồi à, tôi lo là không biết qua được ải của ba Diệp Tử không. Cậu nghĩ giúp tôi xem, tôi phải làm gì để chinh phục được nhạc phụ tương lai đây?”
Lục Thừa Uyên cười khẩy:
“Nhạc phụ tương lai à, gọi cũng quen miệng quá nhỉ.”
Trì Húc:
“He he… Tuy Diệp Tử nói là cứ từ từ tìm hiểu, nhưng tôi cảm thấy đã hẹn hò thì phải hướng tới hôn nhân, nếu không thì chẳng khác nào chơi đùa, là thiếu trách nhiệm, tôi là đàn ông mà.”
Lục Thừa Uyên:
“Được rồi, biết cậu là đàn ông rồi, một người đàn ông ‘ăn bám’. Nhưng giờ đang là giờ làm, làm ơn cất mấy chuyện riêng tư đó lại, đi họp sáng cái đã được không?”
Trì Húc:
“Vậy nhớ giúp tôi nghĩ xem làm sao qua được cửa ba vợ tương lai đấy nhé!”
…
Ở một nơi khác, trong phòng thay đồ, Diệp Tử đang thay quần áo thì kể tường tận với Lạc Ninh chuyện tối qua cô hẹn hò với Trì Húc.
Kể cả việc cô mua cho Trì Húc một đống quần áo, giày dép, ép anh thay đổi hoàn toàn hình tượng.
Diệp Tử:
“Mình sợ anh ấy không chịu nhận, nên lúc thanh toán mình lén trả tiền, còn lừa anh ấy là chỉ tốn vài nghìn.”
Lạc Ninh mỉm cười đầy ẩn ý:
“Xem ra tối qua cậu tiêu một khoản không nhỏ đâu nhỉ?”
Diệp Tử:
“Cũng tạm thôi. Anh ấy giúp mình đòi được tiền thuê, mà Châu tổng cũng hứa từ nay sẽ trả đúng hạn. Cho nên số tiền đó coi như cảm ơn anh ấy giúp mình. Sau này gặp người nào chây ì, mình lại dẫn anh ấy đi thu tiền.”
Lạc Ninh:
“Số tiền thuê đó không phải nộp lại cho mẹ cậu à?”
Diệp Tử:
“Có chứ. Mình với mẹ chia đôi năm năm. Cậu không biết đâu, tối qua mẹ mình vui lắm. Mình vừa về tới nhà là bị mẹ truy hỏi liền, hỏi mình làm cách nào lấy lại được tiền thuê.”
Lạc Ninh: “Cậu không nói thật với mẹ à?”
Diệp Tử: “Không nói, mình sợ mẹ quay sang nói với ba, ba mình lại nổi đóa lên. Bình thường ông chẳng quản chuyện gì, nhưng không hiểu sao cứ dính tới chuyện giữa mình với Trì Húc là lại rất nhạy cảm, mình chịu luôn.”
Lạc Ninh mỉm cười:
“Chứng tỏ chú rất thương cậu, nên mới quan tâm đến hạnh phúc của cậu như thế. Cậu hiểu cho ông ấy một chút đi.”
Diệp Tử:
“Mình cũng biết chứ, nên mới khổ não đây. Không biết phải làm sao để ba chấp nhận Trì Húc. Thật ra ba mình cũng không phải không thích anh ấy, chỉ là cảm thấy nghề của Trì Húc quá nguy hiểm thôi.”
“Ba sợ anh ấy sẽ giống như chú Trì…”
Lạc Ninh vỗ nhẹ lên lưng cô bạn thân, an ủi:
“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ba cậu chắc phải từ từ mới chấp nhận được thôi. Trước mắt cứ để cậu với Trì Húc tìm hiểu thêm một thời gian đã, nếu xác định nghiêm túc thì mới tính đến chuyện thuyết phục ba cậu sau.”
Diệp Tử gật đầu:
“Ừ, chỉ có thể như vậy.”
Trên đường đi đến khoa cấp cứu, hai người vừa bước qua sảnh lớn thì bắt gặp Diêu Thanh Chi đang vội vàng lướt qua.
Tóc Diêu Thanh Chi hơi rối, túi xách đeo vai thì bị đứt một dây.
“Chào buổi sáng bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp.”
Vừa thấy Lạc Ninh và Diệp Tử, cô hơi lúng túng, vô thức liếc nhìn qua cách ăn mặc của hai người—vẫn chỉn chu, sáng sủa và đầy khí chất như thường lệ.
Ở bệnh viện công, bác sĩ bị cấm trang điểm hay ăn diện quá mức. Nhưng tại Bệnh viện Đức Khang – một bệnh viện tư nhân – thì ngược lại.
Yêu cầu của bệnh viện là bác sĩ phải chú trọng đến hình thức bên ngoài.
Vì phần lớn bệnh nhân ở đây là người có tiền, có địa vị, họ khá khắt khe với diện mạo của y bác sĩ.
Lúc mới vào làm, Diêu Thanh Chi ngày nào cũng mặt mộc đi làm, không ngờ liên tiếp bị bệnh nhân phàn nàn là luộm thuộm.
Khiến cô tức muốn khóc—rốt cuộc họ đến khám bệnh hay là soi cô?
Thật ra đâu phải cô không muốn ăn diện, mà là ăn diện thì tốn tiền.
Một chai kem nền loại tốt cũng mấy trăm, chưa kể đến quần áo, giày dép, túi xách…
“Chào buổi sáng bác sĩ Diêu, sao trông cậu vội vậy?” – Lạc Ninh hỏi thăm, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diêu Thanh Chi.
Mặt Diêu Thanh Chi lập tức ửng đỏ.