Hàn Phi nghiêng đầu nhìn Lục Viễn Chinh: “Anh cũng biết chuyện này à?”
Lục Viễn Chinh thành thật trả lời: “Anh cũng mới biết thôi, giống như em.”
Hạ Thu Nguyệt nói: “Viễn Chinh không gạt cô đâu, tôi chưa nói với nó trước. Giờ các người biết cũng chưa muộn. Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Sau này, Viễn Chinh sẽ về nhà với con vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu. Còn thứ Ba, Năm, Bảy thì đến chỗ Lê Oanh.”
“Chủ nhật thì để tùy nó, muốn ở đâu thì ở, miễn là vui vẻ. Sắp xếp như vậy được chứ, Viễn Chinh?”
Lục Viễn Chinh: “Con không có ý kiến, mẹ, tất cả nghe mẹ sắp xếp.”
Hạ Thu Nguyệt hài lòng gật đầu: “Con với Lê Oanh phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa cháu. Nếu là con trai thì càng tốt, còn nếu là con gái thì tiếp tục sinh cho đến khi có con trai.”
Lục Viễn Chinh: “Vâng, mẹ, con biết rồi.”
“Hàn Phi, ngồi xuống cho tôi!” – Hạ Thu Nguyệt giận dữ quát lớn.
Hàn Phi quay đầu nhìn mẹ chồng.
Sắc mặt Hạ Thu Nguyệt u ám, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi.
Như thể chỉ một giây sau sẽ lao tới xé xác cô ra.
Hàn Phi bị dọa đến tái mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống, tim đập thình thịch.
Cả người run rẩy.
Ngay cả Lục Viễn Chinh cũng bị vẻ mặt hung dữ của mẹ dọa sợ.
Lúc này, cửa mở ra, Lê Oanh bước vào, vừa nhìn đã thấy bầu không khí trong phòng có điều gì đó là lạ.
Hạ Thu Nguyệt quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói:
“Chuyện tôi đã nói với hai đứa kia rồi. Sau này, mỗi tuần Viễn Chinh sẽ đến chỗ cô ba ngày, tạm định là thứ Ba, Năm, Bảy. Dĩ nhiên, có thể sẽ thường xuyên hơn.”
Nói tới đây, Hạ Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Hàn Phi đang cúi đầu.
Lê Oanh lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, dì Hạ.”
Hạ Thu Nguyệt hơi ngẩng cằm lên: “Ngồi xuống cạnh Viễn Chinh đi, nó thích ăn cá hồi, gắp cho nó một ít.”
Lê Oanh khẽ gật đầu, ngồi cạnh Lục Viễn Chinh, dùng đũa gắp cho anh một miếng cá hồi.
Sau đó, cô chuyển phần cá hồi đó đến trước mặt Hàn Phi, dịu dàng nói: “Chị cũng ăn chút cá hồi đi.”
Hàn Phi ngước mắt nhìn chằm chằm Lê Oanh, chỉ hận không thể b*p ch*t cô ta tại chỗ.
Thấy biểu cảm của Hàn Phi, Hạ Thu Nguyệt liền quay sang bảo Lê Oanh:
“Đừng để ý đến cô ta, hai đứa cứ ăn phần của mình. Lê Oanh, con phải ăn nhiều vào, giờ gầy quá không dễ mang thai.”
“Con sẽ cố gắng tăng cân, dì ạ.” – Lê Oanh cười đáp.
Lục Viễn Chinh nghiêng đầu hỏi Lê Oanh: “Vậy còn công việc của em thì sao? Nếu có thai thì không thể tiếp tục diễn kịch được nữa.”
Hạ Thu Nguyệt chen vào: “Chuyện đó không cần lo. Lê Oanh đã đồng ý với mẹ, sẽ xin tạm dừng công việc bên đoàn kịch, làm thủ tục nghỉ không lương. Sau khi sinh con xong rồi tính tiếp, dù sao đoàn kịch cũng chẳng trả được bao nhiêu tiền.”
“Sau này mỗi tháng mẹ sẽ cho con bé ba trăm ngàn để tiêu vặt. Con cũng nên đưa thêm mười hay hai mươi ngàn nữa, ngoài ra làm thêm cho nó một cái thẻ tín dụng, để tiện mua sắm. Đó là khoản riêng.”
Lê Oanh ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ.”
Lục Viễn Chinh: “Vậy ăn xong, anh đưa em đi làm thẻ tín dụng.”
Hạ Thu Nguyệt: “Đã đi làm thẻ rồi thì tiện thể đưa con bé đi dạo phố luôn, hôm nay cuối tuần mà.”
Lục Viễn Chinh hiểu ngay ẩn ý của mẹ – dạo phố chỉ là cái cớ, mục tiêu chính là chuyện sau khi dạo xong.
Nhìn vẻ mặt đỏ ửng cùng nụ cười e thẹn của Lê Oanh, Hàn Phi tức đến mức như nổ tung lục phủ ngũ tạng.
Ba người kia, cứ như cô không tồn tại, ngang nhiên thảo luận những chuyện trắng trợn như vậy, rõ ràng là cố ý khiêu khích cô.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Hàn Phi biết, nếu không phải vì cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, thì Hạ Thu Nguyệt đã sớm ép cô ly hôn với Lục Viễn Chinh rồi.
Bữa trưa này, Hàn Phi chẳng ăn được miếng nào.
Chờ đến khi bữa ăn kết thúc, Lục Viễn Chinh và Lê Oanh cùng đưa Hạ Thu Nguyệt về khách sạn, rồi mới đi dạo phố cùng nhau.
Hàn Phi biết có cản cũng vô ích, liền lên xe thể thao của mình, đạp ga lao vút đi.
Nửa tiếng sau, cô về đến nhà mẹ đẻ.
Ba mẹ và anh trai đều có mặt ở nhà.
Ba người dường như đã đoán trước được việc cô sẽ trở về.
Ba cô – Hàn Lăng Phong lên tiếng trước.
“Phi Phi, con không cần nói gì nữa, ba biết con ấm ức. Nhưng vì Hàn thị, con chỉ có thể nhẫn nhịn thôi. Con không biết chứ, mấy năm nay công ty nhà mình làm ăn sa sút.”
“Nhờ con là con dâu trưởng của nhà họ Lục nên người ta mới nể mặt mà tiếp tục hợp tác. Nếu con ly hôn với Viễn Chinh, nhà họ Lục không còn bảo hộ nữa thì Hàn thị chúng ta nguy rồi.”
“Con gái ngoan, con cũng không muốn thấy ba phải chết, đúng không?”
Hàn Phi kinh ngạc nhìn cha mình: “Nên ba định hy sinh hạnh phúc của con gái mình, mặc kệ con sống chết thế nào sao?”
“Con bé ngốc!” – Mẹ cô, Từ Đông Nguyệt tiến lên vỗ cô một cái.
“Hạnh phúc là do chính con giành lấy. Nếu trách thì trách cái bụng con không chịu nghe lời. Nếu con sớm mang thai thì đâu đến lượt người phụ nữ khác chen chân?”
“Cho dù không có Lê Oanh, sớm muộn cũng sẽ có người khác. Viễn Chinh là cháu đích tôn nhà họ Lục, giờ còn là trợ thủ đắc lực của ông cụ, sau này chắc chắn sẽ kế thừa Tập đoàn Đức Khang.”
“Nên con không thể trách Viễn Chinh hay mẹ chồng con, lại càng không thể trách ba mẹ. Chúng ta đều vì nghĩ cho con thôi. Con nghĩ xem, nếu ly hôn, chuyện con không có con chắc chắn sẽ bị lộ ra.”
“Lúc đó con còn có thể tái giá sao? Cho dù có tái giá cũng chẳng thể gả được vào nhà tốt hơn hiện tại. Có khi còn phải làm mẹ kế cho con người ta, con muốn làm mẹ kế không?”
Anh trai Hàn Thiếu Sách kéo mẹ ra, giành lời: “Phi Phi, em biết mà, ba mẹ và anh đều rất thương em. Nên cả ba chúng ta mới ngồi lại để tìm cách tốt nhất cho em.”
Hàn Phi khẽ nhướn mí mắt nhìn anh trai: “Được thôi, vậy mọi người nghĩ ra cách gì rồi?”
Hàn Thiếu Sách nói: “Nghe anh nói kỹ đây. Bây giờ em chỉ còn một con đường, đó là chấp nhận hiện thực, đồng ý chung sống hòa bình với Lê Oanh.”
Hàn Phi bật cười vì tức giận: “Đây là cái mà mọi người gọi là ‘cách giải quyết’ à?”
Từ Đông Nguyệt quát nhẹ: “Con bé này, để anh con nói hết đã được không? Con trai, con nói tiếp đi.”
Hàn Phi tức tối nhìn anh mình.
Hàn Thiếu Sách hít một hơi, rồi nói tiếp: “Phi Phi, em chỉ cần nhớ kỹ một điều – mẹ chồng em chỉ xem Lê Oanh là công cụ để sinh con mà thôi. Bà ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như cô ta làm con dâu.”
“Nên em không cần phải lo Lê Oanh sẽ đe dọa đến vị trí của em. Dù cô ta có sinh con trai đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì. Em vẫn là con dâu trưởng của nhà họ Lục, là phu nhân tương lai của Chủ tịch tập đoàn. Còn cô ta thì sao?”
“Cùng lắm cũng chỉ là một người tình không thể công khai mà thôi.”
Hàn Phi khịt mũi, nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt. Cô nghiến răng nói:
“Nhưng em không nuốt trôi cơn giận này. Trước kia Lục Viễn Chinh vụng trộm với cô ta bên ngoài thì thôi đi, giờ lại còn trắng trợn dẫn cô ta đến trước mặt em. Mọi người có biết hôm nay ba người họ trước mặt em đã…”
Nói tới đây, cổ họng Hàn Phi nghẹn lại.
Hàn Thiếu Sách ôm vai em gái: “Không sao cả. Chỉ cần em không tức giận thì họ cũng không làm gì được em. Anh còn chưa nói hết đâu, điều tiếp theo em phải nhớ kỹ – từ bây giờ, em phải học cách… diễn kịch.”
Hàn Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Diễn kịch?”
Hàn Thiếu Sách gật đầu: “Đúng vậy, học theo Lê Oanh mà diễn. Cô ta diễn được thì em phải diễn giỏi hơn. Em phải tỏ ra rộng lượng, phải tỏ vẻ biết ơn cô ta vì đã san sẻ trách nhiệm sinh con nối dõi cho nhà họ Lục.”
“Phải học cách chiều theo tính mẹ chồng em, lấy lòng bà ấy.”
“Đương nhiên, cả chồng em cũng phải lấy lòng. Tự tay tiễn anh ta đến chỗ Lê Oanh, tỏ ra hiểu chuyện và cảm thông. Đợi đến lúc Lê Oanh mang thai, cơ thể bất tiện, thì anh ta sẽ quay về bên em thôi. Và lúc đó… chính là thời điểm em ra tay.”