Lạc Ninh đương nhiên là nhớ Lê Oanh.
Bởi vì Diệp Tử từng nói với cô, Lê Oanh là tình nhân của Lục Viễn Chinh.
Ban đầu, Lạc Ninh chẳng mấy bận tâm đến chuyện này.
Nhưng sau khi biết Lục Thừa Uyên chính là em trai ruột của Lục Viễn Chinh, cô bắt đầu cảm thấy phản cảm với mối quan hệ giữa Viễn Chinh và Lê Oanh.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy hai người họ ngang nhiên hẹn hò công khai thế này, cô càng cảm thấy nực cười.
Biết rõ Lục Thừa Uyên không tiện công khai nhận người thân ở nơi công cộng, Lạc Ninh chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Chào cô, Lê tiểu thư.”
Lê Oanh có chút khó chịu trước thái độ lạnh nhạt của Lạc Ninh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi:
“Vị này là bạn trai của chị à? Em thấy hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải…”
Lạc Ninh: “Đây là chồng tôi. Xin lỗi, Lê tiểu thư, phim sắp chiếu rồi, chúng tôi đi trước nhé.”
Lục Thừa Uyên liếc nhìn anh trai – Lục Viễn Chinh một cái, rồi vòng tay ôm eo vợ, quay người rời đi.
Chờ hai người đi xa, Lê Oanh bĩu môi lẩm bẩm: “Có gì ghê gớm chứ, chỉ là một bác sĩ quèn thôi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Chinh: “Viễn Chinh, cô ta là bác sĩ khoa Cấp cứu của Bệnh viện Tổng viện Đức Khang nhà anh. Nếu cô ta biết anh chính là thiếu gia nhà họ Lục, người thừa kế tương lai của Tập đoàn Đức Khang, chắc chắn cô ta sẽ không giữ cái thái độ vừa rồi đâu.”
Lục Viễn Chinh mặt không cảm xúc, không trả lời Lê Oanh, ngược lại hỏi lại:
“Em chọn phim chưa? Nếu rồi thì mua vé nhanh đi, không thì hết vé bây giờ.”
Lê Oanh: “Chọn rồi, mình xem cùng bộ với họ nhé.”
Ban đầu Lục Viễn Chinh không định đồng ý, nhưng nghĩ đến việc có thể được ngồi cùng phòng chiếu với Lạc Ninh, anh ta đổi ý.
Anh ta nhanh chóng mua hai vé.
Hai người vội vàng vào rạp chiếu trước khi phim bắt đầu, ngồi đúng hàng ghế sau Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh.
Khi thấy anh trai và Lê Oanh cũng vào phòng chiếu này, Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Lê Oanh lại cố tình vẫy tay chào: “Chào chị, bác sĩ Lạc~”
Lạc Ninh chỉ hơi nhếch môi, nở nụ cười xã giao.
Lê Oanh kéo Lục Viễn Chinh ngồi xuống, rồi ghé sát người tới hỏi:
“Bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp dạo này vẫn khỏe chứ? Lăng Hạo Nhiên đi quay phim ở tỉnh khác rồi, chị biết chứ? Đợi anh ấy về, em mời mọi người đi ăn nhé~”
Lê Oanh liếc sang Lục Thừa Uyên, rồi cười: “Chồng chị đẹp trai thật đấy.”
Lông mày Lục Viễn Chinh khẽ chau lại, kéo Lê Oanh về: “Đừng nói nữa, phim sắp chiếu rồi, nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến người khác.”
Lê Oanh vốn định tìm cớ để giới thiệu Lục Viễn Chinh với Lạc Ninh, để khoe khoang một chút.
Không ngờ lại bị Lục Viễn Chinh chặn ngang, cô đành xấu hổ ngậm miệng lại.
Phim bắt đầu.
Đây là một bộ phim kinh dị.
Mỗi khi đến cảnh đáng sợ, Lê Oanh lại hét lên, rồi vùi mặt vào lòng Lục Viễn Chinh.
Lạc Ninh tức đến nghẹn cả ngực.
Ngay khi phim vừa kết thúc, cô lập tức kéo Lục Thừa Uyên rời khỏi rạp chiếu.
Cô sợ Lê Oanh lại tới bắt chuyện.
Quả thật, Lê Oanh định đợi phim xong để nói chuyện thêm với Lạc Ninh, không ngờ Lạc Ninh lại đi mất trước khi đèn trong rạp sáng lên.
Ra khỏi rạp, Lục Viễn Chinh nghiêm mặt chất vấn Lê Oanh: “Tối nay em làm sao vậy?”
Lê Oanh: “Em sao cơ?”
Lục Viễn Chinh: “Em không thấy bác sĩ Lạc không muốn em làm phiền sao? Sao em cứ cố tình quấy rầy người ta?”
Lê Oanh ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh đang bênh vực cô ta à? Anh quen cô ta sao?”
Lục Viễn Chinh sững người, im lặng một lát rồi đáp: “Không hẳn là quen, cô ấy từng khám cho anh.”
“Vậy sao anh không nói sớm cho em biết?” – Lê Oanh cao giọng.
“Không đúng… Nếu từng gặp rồi, thì cô ta phải nhận ra anh mới đúng. Vậy tại sao cô ta lại không chào hỏi?”
Lục Viễn Chinh: “Đây đâu phải bệnh viện, cũng không phải giờ làm việc. Cô ấy không muốn chào thì cũng bình thường thôi.”
Lê Oanh càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, cô chăm chú nhìn Lục Viễn Chinh, trong lòng dâng lên cảm giác bất an và khó chịu.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén.
Và trực giác nói cho Lê Oanh biết — Lục Viễn Chinh thích Lạc Ninh.
Lê Oanh trước giờ luôn rất tự tin, nhưng đối diện với Lạc Ninh, cô lại cảm thấy tự ti.
Vẻ đẹp của Lạc Ninh thuộc dạng kinh diễm, khiến người ta khó lòng quên được.
Lê Oanh nghĩ, nếu Lạc Ninh theo nghề diễn, chắc chắn sẽ khiến cả thế giới phải trầm trồ.
Về đến xe, Lục Viễn Chinh dặn Đào Thước: “Đưa cô Lê về trước, rồi quay lại công ty.”
Đào Thước: “Vâng, Lục tổng.”
Lê Oanh quay sang nhìn Lục Viễn Chinh: “Hôm nay là thứ Bảy, lại muộn như vậy rồi, anh còn đến công ty làm gì?”
Lục Viễn Chinh có phần mất kiên nhẫn: “Cả ngày nay anh đi chơi với em, chưa có thời gian xử lý công việc. Nếu không làm bây giờ, ông nội mà biết thì sẽ không vui.”
Lê Oanh bĩu môi: “Vậy thôi, khi nào rảnh anh gọi cho em nhé.”
Lục Viễn Chinh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Lê Oanh nhìn anh ta, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lạc Ninh, tay siết chặt lại theo bản năng.
Giờ thì cô đã chắc chắn — Lục Viễn Chinh thích Lạc Ninh.
Hừ… Lê Oanh cười lạnh, thầm nghĩ:
Lục Viễn Chinh, người phụ nữ bên cạnh anh chỉ có thể là tôi. Những người khác, đừng hòng mơ tưởng. Dù là thiên kim tiểu thư như Hàn Phi, hay là bác sĩ như Lạc Ninh, tôi cũng sẽ không thua họ!
Lục Viễn Chinh vẫn nhắm mắt không mở, mãi đến khi xe đưa Lê Oanh về đến căn hộ.
Lê Oanh vừa bước xuống xe, anh ta đã lập tức ra lệnh cho Đào Thước lái đi.
Không thèm để ý đến sắc mặt u ám của Lê Oanh.
Đi được một đoạn, Lục Viễn Chinh bất ngờ hỏi Đào Thước – người đang lái xe phía trước: “Cậu từng thích ai chưa?”
Đào Thước hơi khựng lại, rồi lắc đầu: “Chưa từng, Lục tổng. Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung làm việc.”
Lục Viễn Chinh: “Đừng xạo, nói thật đi.”
Đào Thước cười khẽ: “He he, Lục tổng, thật sự là chưa có… Nhưng hồi đại học thì tôi có thích lớp trưởng của lớp.”
Lục Viễn Chinh: “Sau đó thì sao? Cậu có theo đuổi không?”
Đào Thước: “Tôi không dám theo đuổi. Vì có quá nhiều người thích lớp trưởng rồi, ai cũng ưu tú hơn tôi.”
Lục Viễn Chinh: “Vô dụng. Người ta giỏi hơn cậu thì đã sao? Cậu còn chưa thử theo đuổi thì làm sao biết mình không có cơ hội?”
Đào Thước: “Lục tổng, tôi nói thật, mong anh đừng giận. Giờ con gái thực dụng lắm, chọn bạn trai toàn nhìn vào điều kiện. Không nói đâu xa, anh nhìn cô Lê mà xem, tại sao cô ấy lại chịu ở bên anh?”
Lục Viễn Chinh nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào sau gáy Đào Thước: “Ý cậu là, Lê Oanh để mắt đến là tiền nhà tôi chứ không phải tôi?”
Khóe môi Đào Thước giật nhẹ, không dám trả lời.
Lục Viễn Chinh cười tự giễu, quay đầu nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm:
“Cậu nói không sai… Ngay cả cậu còn nhận ra, chứng tỏ cô ta thể hiện quá rõ ràng. Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi bỗng chốc trắng tay, liệu Lê Oanh còn quan tâm đến tôi nữa không?”
Đào Thước: “Lục tổng, sao anh lại trắng tay được? Tập đoàn Đức Khang không thể nào sụp đổ đâu.”
Lục Viễn Chinh: “Đức Khang không sụp, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không trở thành người trắng tay.”
Đào Thước: “Nhưng anh là người thừa kế Tập đoàn Đức Khang mà, nếu không phải anh thì còn ai?”
Lục Viễn Chinh thở dài: “Chuyện đời ai biết trước được. Đến giờ tôi vẫn không hiểu rõ suy nghĩ của ông nội. Ông chưa từng hé lộ ý định gì, biết đâu ông lại có tính toán khác…”
Lục Viễn Chinh vẫn luôn lo rằng ông nội sẽ chọn Lục Thừa Uyên làm người kế thừa Tập đoàn Đức Khang.
Không chỉ anh ta lo lắng, mẹ anh ta – Hạ Thu Nguyệt – cũng rất lo chuyện này.
Nhưng điều khiến anh ta không hiểu là tại sao mẹ anh ta lại không muốn để Lục Thừa Uyên kế thừa Đức Khang?
Dù sao cũng đều là con của bà, ai kế thừa mà chẳng như nhau?