Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 188

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Thu Nguyệt gạt tay Lưu Văn Bân ra khỏi vai mình, tức tối nói: “Đừng chạm vào tôi! Đến cả con trai tôi anh cũng ghen, còn nghi ngờ cả tấm lòng của tôi với anh. Nếu tôi thực sự quan tâm đến Thừa Uyên, thì sao phải vắt óc nghĩ cách để Viễn Chinh kế thừa Tập đoàn Đức Khang?”

“Vậy thì tôi để Thừa Uyên kế thừa luôn cho rồi! Đúng là không hiểu nổi mấy người đàn ông, lòng dạ sao nhỏ nhen thế không biết.”

Lưu Văn Bân mỉm cười dỗ dành: “Lỗi của anh, là do anh hẹp hòi quá. Nào, ăn cánh gà muối đi, món em thích nhất đó. Ăn cơm đi, đừng nhắc mấy chuyện không vui nữa. Dù trời có sập, cũng đã có anh gánh.”

Hạ Thu Nguyệt vừa định gắp đùi gà, lại dừng tay, nhìn chằm chằm Lưu Văn Bân.

“Nhưng em vẫn phải nhắc anh, dù hai anh em Cao Đại Hải có không thể nói được nữa, thì anh cũng phải đề phòng. Ai biết được tên Dương Binh kia có nắm được chứng cứ gì mấu chốt không.”

Lưu Văn Bân: “Nếu hắn thực sự có chứng cứ, thì đâu cần đợi đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh? Em tin anh đi, nghe lời anh, cứ giả vờ như không biết gì là được.”

“Nhất định đừng hỏi Thừa Uyên chuyện vụ án của hai anh em Cao Đại Hải. Hôm nay anh thử hỏi một câu, phản ứng của nó rất cảnh giác. Tiếp theo rất có thể nó sẽ điều tra chúng ta.”

Hạ Thu Nguyệt lại hoảng hốt: “Anh điên rồi à? Sao lại làm vậy?”

Lưu Văn Bân: “Em đừng lo. Trước đây họ cũng từng điều tra chúng ta rồi mà có ra gì đâu? Em nghĩ bây giờ họ có thể moi ra được gì sao? Huống chi bây giờ người chết không đối chứng.”

Mặc dù giọng điệu của Lưu Văn Bân rất chắc chắn, nhưng Hạ Thu Nguyệt vẫn cảm thấy cần thận trọng.

“Anh chưa từng nghe câu ‘cẩn tắc vô ưu’ à? Em thấy bây giờ anh rất kiêu ngạo, cố tình khiêu khích Thừa Uyên là muốn chứng minh điều gì? Chứng minh nó đấu không lại anh à? Trẻ con quá đi mất!”

“Em thấy mấy người đàn ông các anh, sống bao nhiêu tuổi cũng vẫn ấu trĩ như thường!”

Hạ Thu Nguyệt mắng không ngừng, Lưu Văn Bân vẫn mỉm cười, liên tục gắp thức ăn vào bát cho bà.

Đến khi Hạ Thu Nguyệt mắng chán rồi ngừng lại.

Cơn tức trong ngực được xả ra, bà cảm thấy dễ chịu hơn, mới cầm đũa bắt đầu ăn.

Thấy bà nguôi ngoai, Lưu Văn Bân hỏi: “Hôm nay em đi bệnh viện kiểm tra chưa? Kết quả thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, Hạ Thu Nguyệt lại nổi cáu.

“Đừng nhắc nữa! Em bảo con bé đó dẫn đi khám, kết quả nó dắt em đến khoa phụ sản, giới thiệu một bác sĩ rồi bỏ đi mất. Nó như thể chẳng biết em là mẹ chồng nó vậy!”

Lưu Văn Bân cười: “Chắc tại cô ấy bận việc? Khoa cấp cứu rất bận, cô ấy không đi được chứ gì.”

Hạ Thu Nguyệt: “Bận thì bận, nhưng em đâu có phiền nó thường xuyên. Nếu nó thật sự coi em là mẹ chồng, thì chắc chắn sẽ xin nghỉ để đi với em chứ! Huống hồ đây là bệnh viện tư, không phải công.”

Lưu Văn Bân: “Thực ra bệnh viện tư càng khó xin nghỉ, có lẽ cấp trên giám sát chặt.”

Hạ Thu Nguyệt trừng mắt: “Tại sao anh lại nói giúp một người lạ?”

Lưu Văn Bân nghẹn họng: “Anh không bênh cô ấy, anh chỉ nói thật thôi.”

Hạ Thu Nguyệt: “Nói thật? Vậy để em nói thật cho anh nghe: em là mẹ chồng nó, em có chuyện nhờ nó giúp, nó là con dâu, đương nhiên phải nghĩ cách giúp em!”

“Chứ không phải bỏ mặc em với một người xa lạ rồi bỏ đi tỉnh bơ. Nó căn bản không hề nghĩ cho em. Em mới về nước, đâu có biết mấy chuyện trong nước.”

“Anh có biết mấy cái xét nghiệm đó rắc rối cỡ nào không? Hết lên rồi xuống, nếu không có y tá dẫn đường thì em chẳng biết phải đi đâu!”

Lưu Văn Bân: “Em nói đúng, là lỗi của cô ấy. Thôi mà, đừng chấp trẻ con nữa, ăn cơm đi, đừng tức giận.”

Hạ Thu Nguyệt đập mạnh đũa xuống bàn: “Không ăn nữa! Tức quá no rồi!”

 

Lưu Văn Bân bất lực lắc đầu, vẫn cười: “Anh thấy chắc em bước vào tuổi mãn kinh rồi, em không thấy dạo này dễ nổi nóng hơn hả? Trước đây em cũng hay giận, nhưng giờ thì chỉ cần có cớ là bùng lên liền.”

Hạ Thu Nguyệt chợt nhớ đến lời Diêu Thanh Chi nói — bà đang dần già đi.

Bà quay đầu nhìn Lưu Văn Bân, hỏi một câu “gài chết người”: “Em không chỉ dễ nổi nóng, mà còn già đi nữa đúng không?”

Lưu Văn Bân không phản ứng kịp, buột miệng: “Chuyện đó bình thường mà. Con cái đều lớn hết rồi, hai đứa còn cưới vợ lấy chồng cả, mình tất nhiên là già đi. Chẳng ai sống mãi với thời gian, ít nhất hiện tại là vậy.”

Nói xong mới nhận ra vẻ mặt thay đổi của Hạ Thu Nguyệt, anh lập tức dừng lại.

Lưu Văn Bân nhìn bà: “Anh lại nói sai rồi à? Xin lỗi, thật ra em chẳng thay đổi gì đâu, vẫn xinh đẹp như xưa. Thật đấy, nếu em đi với anh ngoài đường, người ta có khi còn tưởng em là con gái anh nữa.”

Hạ Thu Nguyệt bĩu môi, vừa ăn vừa nghĩ ngợi chuyện gì đó.

Lưu Văn Bân sợ nhất là bà giận ngầm, liền dỗ tiếp: “Lát nữa anh bảo người chuẩn bị cho em ít tổ yến loại tốt, em ăn nhiều vào nhé.”

Chiều hôm đó tan ca, Lục Thừa Uyên đến bệnh viện đón Lạc Ninh.

Anh dừng xe ở bãi đậu.

Lạc Ninh tan ca xong, cùng Diệp Tử ra bãi đậu xe, từ xa đã thấy Lục Thừa Uyên tựa vào cửa xe gọi điện thoại.

Thấy hai người đi tới, Lục Thừa Uyên cúp máy, mỉm cười với họ.

Diệp Tử chạy tới, hào hứng nói: “Đội trưởng Lục, mẹ anh trẻ quá trời luôn á, tôi tưởng là chị gái anh chứ!”

 

Lạc Ninh liếc mắt cảnh cáo bạn thân: “Cậu nói nhanh quá rồi đó, mình đã hứa với mẹ là không nhắc chuyện này, quên chưa dặn cậu.”

Diệp Tử cười gượng: “Thì có gì đâu, bả đến kiểm tra sức khoẻ mà.”

Lục Thừa Uyên nắm tay vợ, truy hỏi: “Bà ấy đến khám? Có làm khó em không? Em phải gọi cho anh chứ.”

Lạc Ninh: “Chỉ là đi khám thôi, bà ấy muốn kiểm tra xem có phải đang tiền mãn kinh không, nên em đưa bà ấy đến chỗ bác sĩ Diêu khám. Sau đó em quay lại làm việc luôn.”

“Còn lúc nào bà ấy rời đi thì em không rõ. Bà ấy không tìm em nữa. Bác sĩ Diêu nói mai sẽ có kết quả rồi báo cho em. Thật sự chỉ là đến khám, không nói gì thêm.”

Lục Thừa Uyên thấy vẻ mặt Lạc Ninh không giống như đang che giấu: “Được, nếu bà ấy làm khó em, nhất định phải nói với anh.”

Lạc Ninh cười: “Anh sợ em không xử lý được mẹ anh à? Nhưng mà nếu mẹ thật sự giống trên phim, đưa em một hai chục triệu bảo rời xa anh, em thấy em có thể suy nghĩ đó, nhiều tiền vậy em khỏi phải làm gì luôn.”

Khóe miệng Lục Thừa Uyên giật giật: “Nếu em thật sự muốn, giờ anh cũng có thể đưa em. Hai mươi triệu ít quá đúng không? Anh đưa năm mươi triệu, nhưng em phải hứa, cả đời này không được nhắc đến hai chữ ly hôn.”

Diệp Tử trợn tròn mắt kêu lên: “Năm mươi triệu! Đội trưởng Lục, anh hào phóng quá trời! Ninh Ninh, gật đầu đi!”

Lạc Ninh nhìn chằm chằm Lục Thừa Uyên: “Anh thật có thể đưa em năm mươi triệu? Anh có nhiều tiền vậy sao?”

Lục Thừa Uyên: “Anh thì không có, nhưng ông nội có. Nếu anh mở miệng, ông chắc chắn sẽ chuyển ngay cho em.”

Bình Luận (0)
Comment