Lục Thừa Uyên nhìn về phía Thẩm Yến Nam, giữa chân mày khẽ nhíu lại.
Thẩm Yến Nam quay người đối diện với anh, đẩy gọng kính trên mũi, châm chọc nói:
“Anh chẳng qua chỉ là một cảnh sát nghèo, còn tôi là bác sĩ ưu tú nhất của khoa Chấn thương chỉnh hình ở Bệnh viện Đức Khang, ba tôi lại là viện trưởng.”
Lục Thừa Uyên nhếch môi cười:
“Vậy thì sao? Anh vẫn thua tôi như thường.”
Thẩm Yến Nam trợn to mắt, không cam lòng:
“Anh đừng có đắc ý. Tôi và Lạc Ninh lớn lên cùng nhau, chúng tôi là thanh mai trúc mã.”
Lục Thừa Uyên đáp:
“Bác sĩ Thẩm, đừng chỉ nhìn vào bề ngoài. Những gì anh thấy, những gì anh nghĩ, chưa chắc đã là đúng.”
Thẩm Yến Nam:
“Được, vậy anh nói xem, tôi nói sai ở đâu?”
Lục Thừa Uyên:
“Anh nói cái gì cũng sai cả.”
Thẩm Yến Nam: “…”
Lục Thừa Uyên tiếp lời:
“Với lại, trong lòng anh rõ hơn ai hết. Anh và Lạc Ninh quen nhau bao nhiêu năm như vậy, cô ấy vẫn không yêu anh, điều đó chứng minh anh thật sự không phải gu của cô ấy.”
“Dù không có tôi, cô ấy cũng sẽ không yêu anh.”
Thẩm Yến Nam nghẹn đến mức sắc mặt tối sầm lại.
Lục Thừa Uyên vẩy nước trên tay, nhàn nhạt nói:
“Bác sĩ Thẩm, tôi nhắc anh một câu, Lạc Ninh bây giờ là vợ tôi, tốt nhất là anh nên ghi nhớ điều này.”
Nhìn bóng lưng Lục Thừa Uyên quay người rời khỏi, Thẩm Yến Nam tức giận đến mức đá mạnh vào thùng rác.
“Rầm” một tiếng, chính anh ta cũng bị dọa cho giật mình.
Anh ta ở lại trong nhà vệ sinh một lúc cho bình tĩnh lại rồi mới bước ra ngoài, ai ngờ vừa ra tới cửa liền suýt chút nữa đụng phải Lạc Ninh.
Thấy vẻ mặt lúng túng của Thẩm Yến Nam, Lạc Ninh hỏi:
“Làm gì vậy? Anh ở trong đó làm chuyện gì mờ ám à?”
Thẩm Yến Nam ho nhẹ một tiếng:
“Tôi có thể làm chuyện gì mờ ám chứ? Có lẽ do bữa trưa ăn phải đồ không tươi nên bụng hơi khó chịu, nhưng giờ đi xong rồi thì thấy khá hơn rồi.”
Lạc Ninh thu ánh mắt lại, định bước vào nhà vệ sinh.
“Ninh Ninh!” Thẩm Yến Nam bất ngờ gọi cô lại.
Lạc Ninh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta:
“Gì thế?”
Thẩm Yến Nam nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Chồng em có điểm nào hấp dẫn em vậy? Là ngoại hình hay là tính cách?”
Lạc Ninh nhíu mày:
“Hả?”
Thẩm Yến Nam nói tiếp:
“Tôi chỉ tò mò thôi. Anh ta chỉ là một cảnh sát nghèo, sao em lại thích anh ta? Tôi luôn nghĩ, cho dù em không chọn tôi, thì cũng sẽ chọn một người đàn ông giỏi hơn tôi. Tại sao lại là anh ta?”
Lạc Ninh bật cười vì tức:
“Anh lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng anh giỏi hơn chồng tôi?”
Thẩm Yến Nam nghẹn lời, mặt đầy kinh ngạc.
Lạc Ninh:
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức thì thành tự phụ. Nói thật, anh chẳng có điểm nào so được với chồng tôi cả.”
Thẩm Yến Nam không tin:
“Em nói như vậy là để tôi từ bỏ đúng không? Tôi thật sự không nhìn ra, anh ta hơn tôi chỗ nào.”
Lạc Ninh:
“Chỗ nào anh ấy cũng hơn anh!”
Nói xong, cô quay người bước vào nhà vệ sinh, để lại Thẩm Yến Nam đứng ngẩn ra đó.
Lúc hoàn hồn lại, anh ta quay lại quán cà phê.
Lúc này, Lục Thừa Uyên và Trì Húc đang ghé đầu bàn luận chuyện gì đó.
Thẩm Yến Nam đi tới ngồi xuống bên cạnh Tề Gia Hằng, liếc mắt nhìn về phía Lục Thừa Uyên, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Anh nói xem, giữa tôi với anh ta, ai xuất sắc hơn?”
Tề Gia Hằng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Yến Nam, cố tình hỏi lại:
“‘Anh ta’ mà anh nói là ai?”
Thẩm Yến Nam bực bội:
“Còn ai nữa chứ?”
Tề Gia Hằng nhướng mày:
“Ý anh là Đội trưởng Lục à?”
Thẩm Yến Nam:
“Ừ.”
Tề Gia Hằng đáp:
“Hai người làm ở hai lĩnh vực khác nhau, thật ra không dễ gì đem ra so sánh.”
Thẩm Yến Nam vẻ mặt khinh thường:
“Cho dù ngành nghề khác nhau, tôi cũng có tiền đồ hơn anh ta. Anh ta chỉ là một cảnh sát nghèo thôi.”
Tề Gia Hằng:
“Nếu anh đã nói thế, thì lúc nãy nên hỏi tôi thẳng luôn rằng: giữa hai người, ai nhiều tiền hơn.”
Thẩm Yến Nam:
“Chuyện đó còn phải hỏi sao? Cảnh sát như anh ta, lương tháng cùng lắm vài nghìn tệ.”
Tề Gia Hằng bật cười, lắc đầu:
“Bác sĩ Thẩm à, không ngờ anh lại là người thực dụng như vậy. Giờ thì tôi hiểu vì sao bác sĩ Lạc chọn Đội trưởng Lục mà không chọn anh rồi—hai người không cùng một kiểu người.”
Thẩm Yến Nam đỏ bừng mặt:
“Anh hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải kiểu người coi thường người nghèo đâu…”
Tề Gia Hằng:
“Chẳng qua là anh không cam tâm thôi đúng không? Anh cho rằng mình rất ưu tú, nên bác sĩ Lạc đáng lý ra phải chọn anh mới đúng. Nhưng tình cảm mà, đâu chỉ nhìn vào điều kiện bên ngoài. Quan trọng là cảm giác.”
“Nếu đã có cảm giác, thì mấy điều kiện đó chỉ là thứ yếu. Không có cảm giác, cho dù anh có là viện trưởng của Đức Khang thì cũng vô ích. Cô ấy không thích anh, thì là không thích, chẳng liên quan gì đến thân phận cả.”
Thẩm Yến Nam cười nhạt:
“Anh mới quen bác sĩ Lạc được mấy ngày mà nói cứ như hiểu cô ấy lắm vậy. Tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau, chẳng ai hiểu cô ấy hơn tôi.”
Tề Gia Hằng nhẹ nhàng đáp:
“Nếu anh thật sự hiểu cô ấy, thì lẽ ra phải biết vì sao cô ấy lại chọn Đội trưởng Lục mà không phải anh.”
Thẩm Yến Nam lại bị chặn họng, chỉ biết câm nín.
Lúc này, loa phát thanh ở sân bay vang lên thông báo chuyến bay của Giáo sư William đã đến nơi.
“Giáo sư William đến rồi.”
Đúng lúc này, Lạc Ninh cũng vừa quay lại.
Thẩm Yến Nam liền đưa bó hoa trong tay cho cô.
Lạc Ninh nhận lấy, rồi đi cùng mọi người đến cổng ra đón khách.
Lục Thừa Uyên bước đến bên cạnh cô, cầm lấy bó hoa:
“Để anh cầm cho, đợi Giáo sư William ra rồi đưa.”
Lạc Ninh khẽ gật đầu.
Cảnh này rơi vào mắt Thẩm Yến Nam khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Mọi người đứng chờ ở khu đến khoảng mười phút, đột nhiên Tề Gia Hằng lên tiếng:
“Giáo sư William ra rồi.”
Do thường xuyên xem các bài viết về ông, Lạc Ninh ngay lập tức nhận ra Giáo sư William giữa đám đông.
Lục Thừa Uyên đưa bó hoa cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh hiểu ý, liền theo Tề Gia Hằng tiến lên đón tiếp.
Khi thấy Tề Gia Hằng, Giáo sư William liền nở nụ cười, dang tay ôm lấy anh, hai người ôm nhau thân thiết.
Giáo sư William vỗ nhẹ lên lưng Tề Gia Hằng rồi buông ra.
Ánh mắt ông lập tức chuyển sang Lạc Ninh, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ông mỉm cười hỏi:
“Để tôi đoán nhé, cô là bác sĩ Lạc đúng không?”
Lạc Ninh hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ chắc là do Tề Gia Hằng đã kể trước với ông.
Cô mỉm cười đưa hoa qua, lễ phép nói:
“Vâng, thưa Giáo sư William, tôi là Lạc Ninh, chào mừng ngài đến Bắc Lĩnh.”
Giáo sư William nhận lấy bó hoa:
“Cảm ơn cô, bác sĩ Lạc. Không ngờ cô lại xinh đẹp đến vậy, tôi thật sự rất vui vì đã đến đây.”
Tề Gia Hằng giới thiệu Lục Thừa Uyên và Trì Húc với ông:
“Giáo sư, đây là Đội trưởng Lục và đồng nghiệp của anh ấy – Đội phó Trì.”
Giáo sư William gật đầu:
“Chào hai anh.”
Lục Thừa Uyên đưa tay bắt tay ông:
“Chào ngài, Giáo sư William. Cảm ơn ngài đã dành thời gian quý báu đến Bắc Lĩnh.”
Giáo sư William bắt tay anh, thân thiện nói:
“Đội trưởng Lục, đừng khách sáo.”
Lúc này, Thẩm Yến Nam chen lên bên cạnh Tề Gia Hằng, khẽ kéo tay anh.
Tề Gia Hằng liền nói với Giáo sư:
“Giáo sư William, đây là đồng nghiệp mới của tôi – bác sĩ Thẩm. Cậu ấy rất ngưỡng mộ ngài, muốn chụp một bức ảnh chung.”
Nghe vậy, Giáo sư William cười đáp:
“Được thôi, nhưng chúng ta nên tìm chỗ thuận tiện hơn, đừng cản trở lối đi của người khác.”
Thẩm Yến Nam phấn khích hẳn lên:
“Giáo sư, vậy chúng ta ra ngoài chụp nhé, ngoài kia ánh sáng đẹp hơn.”
Giáo sư William gật đầu, đi theo anh ta ra ngoài.
Khi Thẩm Yến Nam đang chụp ảnh cùng Giáo sư William, Lạc Ninh cũng thấy nôn nao trong lòng.
Tề Gia Hằng nhìn ra suy nghĩ của cô, liền gọi:
“Lạc Ninh, cô cũng qua đó đi.”
Lục Thừa Uyên lập tức lấy điện thoại ra, nói với vợ:
“Để anh chụp cho em với giáo sư nhé, lát nữa anh gửi cho em.”